Truyện Hentai : Ngoại Tình Không Hồi Kết NTR - Chap 01 - Mùa gặt đang được HentaiVN chuyển tải đến bạn đọc - Hãy truy cập chúng tôi mỗi ngày để đọc truyện Hentai, HentaiZ
Diện mạo vùng núi/thôn quê đang dần ‘thay da đổi thịt’ nhờ những chính sách hỗ trợ của nhà nước, nông thôn mới – điện/đường/trường/trạm được đầu tư nâng cấp, cơ sở hạ tầng ngày một khang trang năm xưa đường đất đi lại vất vả đến giờ hầu hết các vùng nông thôn đã được ‘bê tông hoá’ đến mọi ngõ ngách. Cùng với đó các dịch vụ phức tạp ở nông thôn cũng nở rộ người ta dần biết cánh hưởng thụ cuộc sống ăn nhậu nhiều hơn, hát hò ầm ĩ hơn và phát sinh những mối quan hệ ngoài luồng vô cùng phức tạp.
Người chồng nhận ra cô vợ đảm đang ngoan ngoãn hiền thục bỗng chốc hoá thành một con đàn bà dâm đãng lăng loàn – Đằng sau nó là những âm mưu thâm độc nham hiểm của tham quan.
“Ải êm ôiiiiiii”
…
“Ò Ó O O…” Tiếng gà gáy ở một vùng quê miền núi Tây Bắc.
Như mọi ngày hai vợ chồng đều thức giấc từ sớm, vợ cắm cơm chồng thì mở tủ lạnh lấy miếng thịt ở ngăn mát để từ đêm qua ra rửa – thái miếng nhỏ chuẩn bị xào, ở quê miền núi đất vườn khá rộng trồng nhiều loại rau củ buổi sáng chỉ cần ra đó hái là cũng đủ ăn, trong nhà vẫn có bếp củi nhưng buổi sáng lạnh (tháng 10) mà nhóm lửa bằng bếp củi nữa thì rất tốn thời gian nên lựa chọn hàng đầu là sử dụng bếp gas.
Hai vợ chồng Minh – Mai đang sống trong một ngôi nhà cấp 4 vừa mới xây cách đây 1 năm một nửa là tiền tích cóp và ông bà nội cho mấy chục, một nửa đi vay ngân hàng hiện giờ vẫn còn đang nợ ngân hàng hơn 200 triệu.
Minh 30 tuổi là một anh nông dân chính hiệu hồi xưa ham chơi học kém nên cố gắng lắm mới học xong 12 rồi ông bố cho đi nghĩa vụ, xong lại về quê làm ruộng, bố mẹ là cán bộ về hưu trước kia bố làm chủ tịch xã còn mẹ làm bên hội phụ nữ điều kiện kinh tế cũng khá ổn nên mai mối cho Minh vs Mai.
Mai 28 tuổi hiện đang là Chủ tịch Hội Phụ nữ xã, dáng người cao (1m67) thông minh xinh đẹp nhanh nhẹn, đặc biệt giọng hát cực hay khiến người ta phải mê luyến. Ngoài công việc ở xã ra cô còn bán hàng online (Mỹ phẩm), cộng tác viên bảo hiểm nhân thọ để kiếm thêm thu nhập.
Thời gian gần đây Minh nhận thấy vợ mình càng lúc càng trẻ càng xinh ra, gu ăn mặc cũng thay đổi từ những bộ trang phục giản dị không son phấn gì đến bây giờ đi làm vợ chọn mặc những bộ quần áo váy vóc ở những shop lớn có thương hiệu mua trên huyện.
Minh nhìn vợ đang cong mông cúi người nhìn chằm chằm vào gương, nàng đang chuốt mascara và tô son đỏ, trên người là bộ quần áo công sở sơ mi trắng váy dài đến đầu gối chân đi giày gót thấp. Ở cái xã miền núi này thì vợ anh đã thành người có gu ăn mặc và trang điểm đẹp nhất, là tâm điểm nổi bật thu hút mọi ánh nhìn.
Minh rất tự hào về điều đó đi đâu là vui vẻ ngẩng cao đầu chào hỏi mọi người, từ khi có cô vợ vừa xinh đẹp vừa giỏi giang thì Minh cảm giác vai vế của mình ở cái vùng làng quê này nâng lên một tầm cao mới mọi người nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ xen chút ganh tị đi đến đâu anh cũng được chào đón đặt biệt là mấy bà bán thịt lợn ở xã thấy anh là lập tức mời chào cắt miếng ngon nhất và còn giảm giá nữa, câu nói của mấy bà chị cứ văng vẳng bên tai anh: “Thịt chị đi em”
…
“Chồng làm gì mà đứng ngây ra đó thế?”
“Vợ đẹp quá”
“Khéo nịnh”
Minh thì đang mặc một bộ dân quân tự vệ cũ đã xỉn màu đầu đội mũ cối chân đi ủng, Mai trang điểm xong thì bước ra.
“Chỗ nách này bị rách rồi, tối về vợ vá cho nhé”
“Cảm ơn vợ yêu”
Mai gọi với vào trong: “Xu ơi, đi học nào”
“Dạ…” Một đứa con gái 5 tuổi nhỏ xinh chạy ra ngoài.
“Chào bố đi rồi đi học nào”
“Con chào bố ạạạ”
“Con gái ngoan đi học đi”
Mai mỉm cười nhìn Minh rồi đèo con gái trên con xe Wave Alpha.
Minh nhìn theo vợ đèo con đi học thì thầm nghĩ: Phải mua cho vợ con tay ga chạy mới được chứ đi xe số thật không xứng chút nào.
Ở miền núi hồi xưa đường đất dốc bụi mù xấu lắm trời mưa thì bùn đất nhão nhét lựa chọn tối ưu nhất là đi xe côn tay/xe số nhưng nhờ chương trình nông thôn mới mà diện mạo nông thôn thay đổi rõ rệt có đường bê tông rộng rãi khang trang đi lại rất thuận tiện.
Minh đi con xe Wave thồ (Mọi người vẫn thường hay gọi vui là ‘xích thố’) được thiết kế chuyên chở ngô, lúa, nông sản hoặc bất cứ thứ gì có thể chở được, đằng sau một bao đằng trước cũng được hoán cải hàn xì chở thêm được bao nữa, đừng nghĩ con Wave tàu leo dốc yếu chỉ cần thay bộ nhông 10 vào là sức kéo của nó tăng lên đáng kể leo dốc chở hàng nặng vô tư (Bù lại đi đường bằng tốc độ rất chậm) nó là sự lựa chọn tối ưu để chở nông sản và đi đường rừng núi.
Tháng 10 đến mùa gặt rồi giờ Minh đang đi giúp em trai gặt lúa, chị em thì gặt còn đàn ông con trai thì vận chuyển đến một chỗ để máy tuốt lúa làm việc, nhớ lại hồi xưa chưa có máy tuốt lúa thì phải đập lúa bằng tay – rất rất chậm, nhà nào có điều kiện hơn thì dùng máy tuốt lúa đạp chân tốc độ nhanh hơn nhưng giờ ít còn nhà nào làm như thế trừ mấy vùng sâu vùng xa khó khăn hoặc ruộng khai hoang ruộng xa thì vẫn dùng cách thủ công như vậy.
.
.
Ở miền núi chả bao giờ nhìn thấy máy gặt đập liên hợp vì địa hình núi dốc ruộng bậc thang bờ ruộng cao khó mà di chuyển, ở các ruộng hay có nước ngầm chảy ra nên nhiều chỗ đọng nước quanh năm suốt tháng cái máy gặt to tướng không thể bì bõm bơi trong đó được.
Chú Nam (Em trai của bố) một người hoạt ngôn hài hước hay chêu chọc người khác.
“Ái chà, Minh không ở nhà giữ vợ mà đi ra đồng làm gì”
Mọi người cười phá lên vì chú Nam vẫn hay chêu Minh như này không ít lần.
“Vợ cháu thì có gì mà phải giữ”
“Vợ xinh ăn mặc đẹp đi làm cán bộ còn cháu tôi thì chân lấm tay bùn đi làm đồng, không sợ vợ bỏ theo người khác à”
“Vợ cháu thương cháu lắm, tối về bảo khâu vết rách trên áo ở nách cho cháu đấy, đây này” Minh chỉ vào cái nách áo bị bục chỉ.
Mọi người lại cười, chú Nam hết trêu Minh rồi đến trêu người khác mọi người đều cười bò trước độ hài hước của chú Nam.
Mùa gặt cánh đồng ruộng bậc thang vàng ươm thơm mùi lúa chín gió thổi mát lành, cuộc sống ở miền núi giờ không còn quá vất vả thiếu thốn như hồi xưa nữa, mọi người đều vui vẻ hài lòng với cuộc sống của mình.
Cái điện thoại cục gạch của Minh reo chuông là vợ gọi:
“Anh nghe đây”
Giọng nói của Mai có chút mất tự nhiên “Trưa vợ không về ăn cơm…đâu nhé…mấy chị em ăn cùng nhau luôn”
“Ừm, trưa chồng ăn cơm ông nội, giọng vợ sao thế”
“Không có gì, nãy vừa chạy bộ nên hơi mệt”
Buổi trưa Mai thường hay ăn cơm ở xã luôn vì trung tâm xã ở khá xa đi lại cũng mất nhiều thời gian nhiều hôm Minh rảnh còn nấu ăn đem lên cho vợ còn hôm nay bận đi làm đồng để vợ ăn cơm trên đó ở gần Uỷ ban cũng có một quán cơm bình dân hôm nào không mang cơm từ nhà đi thì ra đó ăn.
Đợi máy tuốt lúa nhà khác xong 10h mới đến lượt thành ra tan làm muộn, 1200 đất ruộng cũng cho ra được 20 bao thóc.
Ông Mâng bố của Minh là cán bộ mới về hưu là một người uy tín ở địa phương nghỉ hưu ông vẫn thường hay đi họp chi bộ, ở nhà ông thường đảm nhận công tác hậu cần nấu nướng hôm nay nhà gặt lúa nên ông mổ 2 con gà, quăng chài bắt cá làm gỏi.
Mỗi đợt gặt lúa là cái món côn trùng châu chấu bọ xít là một món ăn khoái khẩu có thể nói là đặc sản nhưng mà món này cũng kén người ăn, những người bị dị ứng với côn trùng là phải tránh xa không ăn vào sẽ bị dị ứng ngứa ngáy nổi mề đay, khó thở…
Đàn bà con gái ăn 15 20 phút là xong còn đàn ông con trai thì nhậu nhẹt chém gió đến gần 2h chiều mới bắt đầu tàn, mặc dù rất say rượu nhưng Minh vẫn cố lái xe về nhà rồi nằm ngủ đến tận 5h chiều.
5h dậy lấy liềm đi cắt cỏ cho cá, ở cạnh nhà có một cái ao cá nhỏ, xong thì băm cây chuối trộn ngô nghiền cho vịt, lấy ngô cho gà rồi đến tưới rau, nhà anh có tận 4 luống rau từ hành mùi đến bắp cải xu hào súp lơ… không thiếu thứ gì, cuộc sống ở nông thôn mà nói nếu cứ an nhiên mà sống cảm thấy đủ thì sẽ đủ, tự cung tự cấp những nhu cầu cơ bản nếu chẳng may có xảy ra đại dịch cách ly thì không chết đói được, cái gì cũng có.
Ở nhà Minh rất thích nhóm bếp củi, có ánh sáng từ bếp củi cảm giác trong nhà có sức sống hơn ấm cúng hơn.
Tin tin… tiếng còi xe là vợ và con gái về nhà.
“Ảiii ơiiiii” = Bố ơi
“Con ngoan của bố hôm nay học thế nào”
“Hôm nay bạn Tí ị ra quần bố ạ”
“Ồ, con không được như thế đâu đấy”
“Thối um lên”
“Phải nghe lời cô giáo biết chưa”
“Dạ”
Mai: “Em có mua ít đậu với thịt đây”
“Đưa anh làm cho, em đi tắm đi”
Mai “Nhà nội gặt xong chưa anh”
“Xong từ sáng rồi”
“Nhà mình thì khi nào gặt được?”
“Chắc phải mấy hôm nữa”
“Hay cuối tuần gặt đi, cuối tuần em mới được nghỉ, việc đồng áng chả giúp gì được cho anh”
“Việc đó cứ để anh lo em không phải động chân động tay đâu”
“Nước sôi rồi này”
“Giúp em bê vào nhà tắm với” “Xu ơi đi tắm nào”
“Dạ”
Thời tiết cuối thu tháng 10 về đêm và sáng ở miền núi rất lạnh nên cần phải có nước ấm để tắm, Minh thì chịu lạnh quen rồi chỉ đợt nào rét quá mới phải đun nước chứ bình thường anh toàn tắm nước lạnh. Nhà Minh vẫn chưa sắm được bình nóng lạnh đợi đợt này bán ngô xong có chút tiền dư giả mới tính đến mua nóng lạnh.
Diện mạo vùng núi/thôn quê đang dần ‘thay da đổi thịt’ nhờ những chính sách hỗ trợ của nhà nước, nông thôn mới – điện/đường/trường/trạm được đầu tư nâng cấp, cơ sở hạ tầng ngày một khang trang năm xưa đường đất đi lại vất vả đến giờ hầu hết các vùng nông thôn đã được ‘bê tông hoá’ đến mọi ngõ ngách. Cùng với đó các dịch vụ phức tạp ở nông thôn cũng nở rộ người ta dần biết cánh hưởng thụ cuộc sống ăn nhậu nhiều hơn, hát hò ầm ĩ hơn và phát sinh những mối quan hệ ngoài luồng vô cùng phức tạp.
Người chồng nhận ra cô vợ đảm đang ngoan ngoãn hiền thục bỗng chốc hoá thành một con đàn bà dâm đãng lăng loàn – Đằng sau nó là những âm mưu thâm độc nham hiểm của tham quan.
“Ải êm ôiiiiiii”
…
“Ò Ó O O…” Tiếng gà gáy ở một vùng quê miền núi Tây Bắc.
Như mọi ngày hai vợ chồng đều thức giấc từ sớm, vợ cắm cơm chồng thì mở tủ lạnh lấy miếng thịt ở ngăn mát để từ đêm qua ra rửa – thái miếng nhỏ chuẩn bị xào, ở quê miền núi đất vườn khá rộng trồng nhiều loại rau củ buổi sáng chỉ cần ra đó hái là cũng đủ ăn, trong nhà vẫn có bếp củi nhưng buổi sáng lạnh (tháng 10) mà nhóm lửa bằng bếp củi nữa thì rất tốn thời gian nên lựa chọn hàng đầu là sử dụng bếp gas.
Hai vợ chồng Minh – Mai đang sống trong một ngôi nhà cấp 4 vừa mới xây cách đây 1 năm một nửa là tiền tích cóp và ông bà nội cho mấy chục, một nửa đi vay ngân hàng hiện giờ vẫn còn đang nợ ngân hàng hơn 200 triệu.
Minh 30 tuổi là một anh nông dân chính hiệu hồi xưa ham chơi học kém nên cố gắng lắm mới học xong 12 rồi ông bố cho đi nghĩa vụ, xong lại về quê làm ruộng, bố mẹ là cán bộ về hưu trước kia bố làm chủ tịch xã còn mẹ làm bên hội phụ nữ điều kiện kinh tế cũng khá ổn nên mai mối cho Minh vs Mai.
Mai 28 tuổi hiện đang là Chủ tịch Hội Phụ nữ xã, dáng người cao (1m67) thông minh xinh đẹp nhanh nhẹn, đặc biệt giọng hát cực hay khiến người ta phải mê luyến. Ngoài công việc ở xã ra cô còn bán hàng online (Mỹ phẩm), cộng tác viên bảo hiểm nhân thọ để kiếm thêm thu nhập.
Thời gian gần đây Minh nhận thấy vợ mình càng lúc càng trẻ càng xinh ra, gu ăn mặc cũng thay đổi từ những bộ trang phục giản dị không son phấn gì đến bây giờ đi làm vợ chọn mặc những bộ quần áo váy vóc ở những shop lớn có thương hiệu mua trên huyện.
Minh nhìn vợ đang cong mông cúi người nhìn chằm chằm vào gương, nàng đang chuốt mascara và tô son đỏ, trên người là bộ quần áo công sở sơ mi trắng váy dài đến đầu gối chân đi giày gót thấp. Ở cái xã miền núi này thì vợ anh đã thành người có gu ăn mặc và trang điểm đẹp nhất, là tâm điểm nổi bật thu hút mọi ánh nhìn.
Minh rất tự hào về điều đó đi đâu là vui vẻ ngẩng cao đầu chào hỏi mọi người, từ khi có cô vợ vừa xinh đẹp vừa giỏi giang thì Minh cảm giác vai vế của mình ở cái vùng làng quê này nâng lên một tầm cao mới mọi người nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ xen chút ganh tị đi đến đâu anh cũng được chào đón đặt biệt là mấy bà bán thịt lợn ở xã thấy anh là lập tức mời chào cắt miếng ngon nhất và còn giảm giá nữa, câu nói của mấy bà chị cứ văng vẳng bên tai anh: “Thịt chị đi em”
…
“Chồng làm gì mà đứng ngây ra đó thế?”
“Vợ đẹp quá”
“Khéo nịnh”
Minh thì đang mặc một bộ dân quân tự vệ cũ đã xỉn màu đầu đội mũ cối chân đi ủng, Mai trang điểm xong thì bước ra.
“Chỗ nách này bị rách rồi, tối về vợ vá cho nhé”
“Cảm ơn vợ yêu”
Mai gọi với vào trong: “Xu ơi, đi học nào”
“Dạ…” Một đứa con gái 5 tuổi nhỏ xinh chạy ra ngoài.
“Chào bố đi rồi đi học nào”
“Con chào bố ạạạ”
“Con gái ngoan đi học đi”
Mai mỉm cười nhìn Minh rồi đèo con gái trên con xe Wave Alpha.
Minh nhìn theo vợ đèo con đi học thì thầm nghĩ: Phải mua cho vợ con tay ga chạy mới được chứ đi xe số thật không xứng chút nào.
Ở miền núi hồi xưa đường đất dốc bụi mù xấu lắm trời mưa thì bùn đất nhão nhét lựa chọn tối ưu nhất là đi xe côn tay/xe số nhưng nhờ chương trình nông thôn mới mà diện mạo nông thôn thay đổi rõ rệt có đường bê tông rộng rãi khang trang đi lại rất thuận tiện.
Minh đi con xe Wave thồ (Mọi người vẫn thường hay gọi vui là ‘xích thố’) được thiết kế chuyên chở ngô, lúa, nông sản hoặc bất cứ thứ gì có thể chở được, đằng sau một bao đằng trước cũng được hoán cải hàn xì chở thêm được bao nữa, đừng nghĩ con Wave tàu leo dốc yếu chỉ cần thay bộ nhông 10 vào là sức kéo của nó tăng lên đáng kể leo dốc chở hàng nặng vô tư (Bù lại đi đường bằng tốc độ rất chậm) nó là sự lựa chọn tối ưu để chở nông sản và đi đường rừng núi.
Tháng 10 đến mùa gặt rồi giờ Minh đang đi giúp em trai gặt lúa, chị em thì gặt còn đàn ông con trai thì vận chuyển đến một chỗ để máy tuốt lúa làm việc, nhớ lại hồi xưa chưa có máy tuốt lúa thì phải đập lúa bằng tay – rất rất chậm, nhà nào có điều kiện hơn thì dùng máy tuốt lúa đạp chân tốc độ nhanh hơn nhưng giờ ít còn nhà nào làm như thế trừ mấy vùng sâu vùng xa khó khăn hoặc ruộng khai hoang ruộng xa thì vẫn dùng cách thủ công như vậy.
.
.
Ở miền núi chả bao giờ nhìn thấy máy gặt đập liên hợp vì địa hình núi dốc ruộng bậc thang bờ ruộng cao khó mà di chuyển, ở các ruộng hay có nước ngầm chảy ra nên nhiều chỗ đọng nước quanh năm suốt tháng cái máy gặt to tướng không thể bì bõm bơi trong đó được.
Chú Nam (Em trai của bố) một người hoạt ngôn hài hước hay chêu chọc người khác.
“Ái chà, Minh không ở nhà giữ vợ mà đi ra đồng làm gì”
Mọi người cười phá lên vì chú Nam vẫn hay chêu Minh như này không ít lần.
“Vợ cháu thì có gì mà phải giữ”
“Vợ xinh ăn mặc đẹp đi làm cán bộ còn cháu tôi thì chân lấm tay bùn đi làm đồng, không sợ vợ bỏ theo người khác à”
“Vợ cháu thương cháu lắm, tối về bảo khâu vết rách trên áo ở nách cho cháu đấy, đây này” Minh chỉ vào cái nách áo bị bục chỉ.
Mọi người lại cười, chú Nam hết trêu Minh rồi đến trêu người khác mọi người đều cười bò trước độ hài hước của chú Nam.
Mùa gặt cánh đồng ruộng bậc thang vàng ươm thơm mùi lúa chín gió thổi mát lành, cuộc sống ở miền núi giờ không còn quá vất vả thiếu thốn như hồi xưa nữa, mọi người đều vui vẻ hài lòng với cuộc sống của mình.
Cái điện thoại cục gạch của Minh reo chuông là vợ gọi:
“Anh nghe đây”
Giọng nói của Mai có chút mất tự nhiên “Trưa vợ không về ăn cơm…đâu nhé…mấy chị em ăn cùng nhau luôn”
“Ừm, trưa chồng ăn cơm ông nội, giọng vợ sao thế”
“Không có gì, nãy vừa chạy bộ nên hơi mệt”
Buổi trưa Mai thường hay ăn cơm ở xã luôn vì trung tâm xã ở khá xa đi lại cũng mất nhiều thời gian nhiều hôm Minh rảnh còn nấu ăn đem lên cho vợ còn hôm nay bận đi làm đồng để vợ ăn cơm trên đó ở gần Uỷ ban cũng có một quán cơm bình dân hôm nào không mang cơm từ nhà đi thì ra đó ăn.
Đợi máy tuốt lúa nhà khác xong 10h mới đến lượt thành ra tan làm muộn, 1200 đất ruộng cũng cho ra được 20 bao thóc.
Ông Mâng bố của Minh là cán bộ mới về hưu là một người uy tín ở địa phương nghỉ hưu ông vẫn thường hay đi họp chi bộ, ở nhà ông thường đảm nhận công tác hậu cần nấu nướng hôm nay nhà gặt lúa nên ông mổ 2 con gà, quăng chài bắt cá làm gỏi.
Mỗi đợt gặt lúa là cái món côn trùng châu chấu bọ xít là một món ăn khoái khẩu có thể nói là đặc sản nhưng mà món này cũng kén người ăn, những người bị dị ứng với côn trùng là phải tránh xa không ăn vào sẽ bị dị ứng ngứa ngáy nổi mề đay, khó thở…
Đàn bà con gái ăn 15 20 phút là xong còn đàn ông con trai thì nhậu nhẹt chém gió đến gần 2h chiều mới bắt đầu tàn, mặc dù rất say rượu nhưng Minh vẫn cố lái xe về nhà rồi nằm ngủ đến tận 5h chiều.
5h dậy lấy liềm đi cắt cỏ cho cá, ở cạnh nhà có một cái ao cá nhỏ, xong thì băm cây chuối trộn ngô nghiền cho vịt, lấy ngô cho gà rồi đến tưới rau, nhà anh có tận 4 luống rau từ hành mùi đến bắp cải xu hào súp lơ… không thiếu thứ gì, cuộc sống ở nông thôn mà nói nếu cứ an nhiên mà sống cảm thấy đủ thì sẽ đủ, tự cung tự cấp những nhu cầu cơ bản nếu chẳng may có xảy ra đại dịch cách ly thì không chết đói được, cái gì cũng có.
Ở nhà Minh rất thích nhóm bếp củi, có ánh sáng từ bếp củi cảm giác trong nhà có sức sống hơn ấm cúng hơn.
Tin tin… tiếng còi xe là vợ và con gái về nhà.
“Ảiii ơiiiii” = Bố ơi
“Con ngoan của bố hôm nay học thế nào”
“Hôm nay bạn Tí ị ra quần bố ạ”
“Ồ, con không được như thế đâu đấy”
“Thối um lên”
“Phải nghe lời cô giáo biết chưa”
“Dạ”
Mai: “Em có mua ít đậu với thịt đây”
“Đưa anh làm cho, em đi tắm đi”
Mai “Nhà nội gặt xong chưa anh”
“Xong từ sáng rồi”
“Nhà mình thì khi nào gặt được?”
“Chắc phải mấy hôm nữa”
“Hay cuối tuần gặt đi, cuối tuần em mới được nghỉ, việc đồng áng chả giúp gì được cho anh”
“Việc đó cứ để anh lo em không phải động chân động tay đâu”
“Nước sôi rồi này”
“Giúp em bê vào nhà tắm với” “Xu ơi đi tắm nào”
“Dạ”
Thời tiết cuối thu tháng 10 về đêm và sáng ở miền núi rất lạnh nên cần phải có nước ấm để tắm, Minh thì chịu lạnh quen rồi chỉ đợt nào rét quá mới phải đun nước chứ bình thường anh toàn tắm nước lạnh. Nhà Minh vẫn chưa sắm được bình nóng lạnh đợi đợt này bán ngô xong có chút tiền dư giả mới tính đến mua nóng lạnh.