Truyện Hentai : Lén lút (Khởi nguồn dục vọng) - Chap 02 đang được HentaiVN chuyển tải đến bạn đọc - Hãy truy cập chúng tôi mỗi ngày để đọc truyện Hentai, HentaiZ
Hôm sau, sáng chủ nhật lại tiếp tục đi tập múa, hôm nay tập thêm một số động tác mới kết hợp giữa nam và nữ. Hôm trước là màn chạy ra sân khấu, tiến lùi tiến lùi, múa may tạo hình các kiểu. động tác hôm nay các cặp Nam-nữ sẽ chạy đến gần đứng đối diện nhau, nắm tay, xoay 2 vòng, nam hai tay đỡ lấy phần eo nữ nhấc lên cao sau đó thả xuống, múa may các kiểu, xong nam lại chạy vào khán đài để nữ múa, nữ múa xong nam sẽ chạy vào lần 2 để thực hiện động tác tiếp theo.
Nhìn sang thiên thần của tôi, cô giáo động tác rất dẻo và mượt, ước gì được bế cô, thằng cặp với cô giáo kiểu không được tự nhiên, nhất là lúc bế nàng lên kiểu rất gượng gạo và khó phối hợp, làm nàng nhảy hụt mấy lần, động tác bế lên cần sự kết hợp giữa hai người nữ nhảy lên nam dùng tay nâng lên.
Tập xong, lại lóc cóc về nhà nấu cơm, đang ăn cơm thì trên nhóm múa FB có gửi một số clip động tác múa, nhìn lướt qua, cũng không có tâm trạng muốn xem lại, trong clip có cả tôi. Buổi chiều sau khi làm một giấc ngủ li bì đến 2h mới dậy, trên nhóm lại có một bài đăng nhắc nhở mọi người, nhất là đội nam nên ôn luyện động tác, tránh quên bài, tôi cũng chả hí hửng gì cho lắm, nhưng lại nghĩ: Cả team đang chăm chỉ luyện tập, văn nghệ của trường mình lại lười, mang tiếng xấu thì không ổn cho lắm.
Bật nhạc, ôm cái gối, mà tôi đang tưởng tượng đấy là cô Ngọc Lan, làm tinh thần tôi phấn trấn hơn, nhảy theo clip trên FB. Tập đi tập lại mấy động tác đó đến 5h chiều thì ông Nam rủ đi chạy bộ, tập xà.
Khuôn viên trường tôi khá là rộng, chạy lòi mắt chưa được một vòng, 2 cái sân bóng đá, 5 cái sân bóng truyền, sân cầu lông thì bạt ngàn vì chỉ cần căng cái lưới ra là đánh được, xa xa có một sân Tenis, tôi ít qua đó, chắc chỉ dành cho các giảng viên đánh với nhau, sinh viên không thấy ham hố lắm. Ký túc xá thì tận 8 căn nhà 4 tầng, nối nhau san sát, giảng đường, các nhà chức năng, nhà để xe… tất cả tạo nên quy hoạch khá lộn xộn vì mỗi năm lại xây một tí.
Cũng không thể đòi hỏi quá nhiều được bởi vì ngân sách nhà trường hạn hẹp. có sân chơi sân chạy là tốt rồi. Kiểu như khi mình đang đi học thì trường sửa cái cống, xây cái nhà, làm đường, trồng cây… nó cứ bụi mù nhếch nhác cả lên, xong đến lúc mình ra trường mọi thứ hoàn thiện, đẹp đẽ. Lúc trở lại thăm trường thấy sao hồi xưa trường mình nhếch nhác giờ đẹp thế không biết.
Buổi tối, về lại ôm cái gối ôn lại động tác múa. Đến 10h thì buồn ngủ vì hôm nay chạy nhiều khá tốn sức, ngủ sớm chút để mai thứ hai khởi đầu tuần mới cho khí thế. Vừa mới tắt đèn chui tọt lên giường, thì ngoài ngõ có tiếng xe côn RX chạy vào trong xóm, tiếp đến là tiếng mở cửa phòng Thuỳ Linh, tôi như mở cờ trong bụng, hôm nay có thu hoạch rồi. Tôi đi xuống giường, bắt đầu nghe ngóng tình hình chiến sự.
Có tiếng đi lại trong nhà, rồi nói chuyện, tôi không nghe rõ nội dung cuộc đối thoại, một lúc sau thấy im ắng lạ thường, tôi mò lấy cái ghế nhựa, đem nó vào vị trí, đứng lên trên ghế để thông chốt, mò lấy chiếc kim dần dần kéo cái chốt ra. Đang kéo được nửa đường thì có tiếng nói gì đó, bỗng “bịch” một tiếng, xong có tiếng bước chân, sau đó một tiếng “tạch” phòng Linh đã tắt đèn.
Cả người tôi bất động, mò mẫm, cả công sức mong ngóng mấy hôm nay coi như đổ sông đổ biển hết, đang lúc tuyệt vọng thì có tiếng thở gấp, tiếng hôn nhau, rồi sột soạt cởi quần áo. Mặc dù chả nhìn thấy gì nhưng nhờ có cái lỗ khoan đó tôi nhanh chóng áp tai vào bức tường nghe ngóng, quả thực âm thanh nghe sống động hơn hôm trước rất nhiều, tôi có thể nghe được tiếng thở gấp của Thuỳ Linh, tiếng kéo khóa quần, cả tiếng quần áo bị vứt xuống nền nữa, tiếng em Linh vẫn cứ ư ử văng vẳng trong đầu tôi, rồi một tiếng …Aa… nhẹ nhàng trong màn đêm yên tĩnh kèm theo đó là tiếng bú mút liên hồi. Âm thanh quá sức hấp dẫn làm cả người tôi râm ran, phía dưới tôi đã cứng ngắc tự bao giờ.
Sau đó tiếng mút dừng lại, chiếc giường lại kêu ót ét, có vẻ như đôi này đã đổi tư thế. Bỗng Linh kêu …Ôiii… kèm tiếng thở hắt ra, tiếp đó tiếng nhóp nhép, tiếng va chạm da thịt bắt đầu vang lên, tiếng rên …ư ử… và tiếng thở gấp gia tăng nhanh chóng, chắc Linh đang cố gắng kiềm chế tiếng rên của mình không cho nó phát ra khỏi cổ họng, tôi bên này chịu hết nổi, chân vừa mỏi người vừa rạo rực, tôi quyết định trở lại giường và không quên bít lỗ khoan lại. Tiếng ót ét của chiếc giường, tiếng va chạm da thịt vẫn vang lên đều đều, qua ước chừng khoảng 10 phút nữa, bỗng nghe Linh kêu …Aa… một tiếng rồi dừng hẳn.
Cùng lúc đó tay tôi sóc liên hồi rồi xuất tinh, mò mẫm lấy cái áo lau tạm rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Sáng thứ hai thức giấc với một tâm trạng hưng phấn lạ kỳ. Mở cửa phòng giáp mặt em Linh vừa đi đánh răng về trên tay còn cầm cốc nước với bàn chải đánh răng, tóc Linh nhìn hơi rối, mà người yêu Linh đi về lúc nào tôi cũng không biết luôn. Linh đi qua nhìn thấy tôi trên mặt có chút hồi tưởng, ngại ngùng không dám nhìn mặt tôi, nhanh chóng đóng cửa phòng.
Một tuần mới lại bắt đầu, cuối tuần thứ 6 là ngày Quốc Khánh 02/09 nên sẽ được nghỉ, thành ra chỉ học 4 ngày.
Mới đầu tuần đội Múa đã thông báo buổi chiều thứ 3 5h30 tập chung. Vì thời gian gấp rút, đến thứ 2 tuần sau là ngày khai giảng rồi, yêu cầu mọi người tập các động tác trong clip để chiều thứ 3 phối hợp với đồng đội một cách nhuần nhuyễn nhất. Tôi xác định mình không thể là người nổi bật hát chính được, nhưng cũng là một phần của đội, nên để tạo nên sự thành công trong team thì ít nhất mình cũng phải làm tròn vai của mình.
Đến buổi chiều thứ 3, mọi người tập chung khá đông đủ, nhưng với tôi là chưa đủ vì chưa thấy cô Ngọc Lan đâu cả. Chị hướng dẫn múa nhắc mọi người ôn qua động tác trước, đợi đông đủ rồi sẽ tập. Cô Ngọc Lan từ đâu đó xuất hiện, làm con tim tôi bỗng rộn ràng, cô hôm nay ăn mặc đơn giản, nhưng không kém phần thanh lịch: Áo sơ mi màu đỏ đậm, quần dài, giầy bít mũi gót thấp. tôi khẳng định, cô là mình mẫu của mọi đám con trai ở đây.
Cô cười chào, xin lỗi mọi người vì đến muộn, hôm nay cô có tiết 5, rồi đi vào phòng vệ sinh để thay đồ. Một lúc sau cô đi ra với một bộ đồ thể thao Adidas màu đen, sọc trắng, một đôi giầy màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa. Ai không biết chắc có lẽ sẽ chắc mẩm cô là một nữ sinh viên và xếp hàng dài để làm quen, xin số điện thoại.
Bắt đầu ghép cặp, xếp đội hình để tập, tôi cảm giác vẫn thiếu thiếu, rồi chị hướng dẫn múa thông báo, hôm qua, bạn Vinh, bị ngã xe, giờ cho thêm 1 bạn nam vào sẽ làm chậm tiến độ của team nên sẽ loại bạn nữ múa cặp với bạn Vinh ra, tôi cũng chả biết Vinh là ông nào. Một lúc sau mới biết ông Vinh cặp múa với cô Ngọc Lan, giờ cô mà nghỉ em lấy động lực đâu ra mà tập đây. Trong lòng đang khóc ròng và chán nản. Bỗng có một bạn nữ nói:
Cuối tuần này nhà em làm giỗ ông Ngoại, định là sẽ không về được, nhưng giờ em xin phép nghỉ được không ạ?
Rồi chị hướng dẫn đội đạo múa hỏi ý kiến cô Ngọc Lan
Cô Ngọc Lan: “Nếu em Như xin nghỉ thì mình sẽ thay thế em ấy, không vấn đề gì cả”.
“Cảm ơn cô”.
Mấy động tác múa đơn có vẻ không thành vấn đề, tuy nhiên đến phần động tác kết hợp giữa Nam-Nữ vẫn rất ngượng, đặc biệt là cái ông vừa mới đổi cặp với cô Ngọc Lan, người giờ kiểu ngại ngại tiếp xúc với cô hay sao ấy, mặt hơi đỏ, gãi gãi đầu.
Chị hướng dẫn múa cảm thấy không ổn lắm, kêu mọi người dừng lại: “Em, thử thay bạn kia cho chị”, tôi quay người xem xem chị ấy đang chỉ vào ai, tròn mắt: “Em ạ”.
Lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với cô gần đến thế. Ôi… mùi nước hoa, mùi tóc cô nhè nhẹ, ngón tay cô thon gọn, mềm mại, khi hay tay chúng tôi nắm vào nhau, tôi như được kết nối sang một thế giới khác, tôi chìm đắm trong những ảo tưởng, tôi hoàn toàn hành động theo bản năng, vì đầu tôi lúc này không còn suy nghĩ gì khác, như bị thôi miên, tâm hồn đang bay bổng ở thế giới chỉ có nàng và tôi, ngắm nhìn nhau, nắm tay nhau, cùng nhau nhảy múa.
Chưa bao giờ tâm trạng tôi như vậy, tôi không còn kiểm soát được nhịp đập của con tim, chỉ mong thời gian trôi thật chậm, thật chậm để tôi có thể bên cô mãi, lúc xa cô tôi lại muốn thời gian trôi nhanh đi để tôi có thể gặp lại cô sớm nhất có thể. Hỡi ôi cuộc đời lại chớ trêu thay, khi ta muốn thời gian trôi thật chậm thì nó lại càng trôi nhanh, muốn thời gian qua nhanh nhưng sao nó quá chậm.
Ban đêm khi ngủ tôi còn mơ được nhảy múa cùng cô, khi ta đắm chìm trong thế giới của những giấc mơ: Quá khứ, hiện tại, tương lai không còn theo thứ tự, nó là sự mâu thuẫn hỗn độn về mặt thời gian. Đã có lần tôi muốn kiếm soát giấc mơ của mình, trong giấc mơ tôi tự cắn vào tay mình, và nghĩ rằng sao mình lại ở đây? không phải là mơ ư.
1 năm trước, lúc tôi đang thi ĐH, có một cô gái, làm tôi chú ý, kiểu như đúng gu của mình. Lại là hơn tôi 1 tuổi, tôi luôn bị cuốn hút bởi những người phụ nữ hơn tôi từ 1-2 tuổi. Lúc thi xong tôi đi sau cô gái ấy, tôi tự nhủ, nếu tôi thi đỗ, tôi sẽ theo đuổi nàng. Để rồi ngày tựu trường chúng tôi cùng lớp, nàng là người thông minh, nhanh nhẹn. tuy nhiên đến lúc đó tôi không đủ dũng cảm để theo đuổi nàng, tôi như bị dội một gáo nước lạnh. Bị ảnh hưởng từ gia đình, tôi luôn cảm thấy tự ti với bản thân mình. Mặc dù sau này người yêu tôi nhận xét tôi là một người rất cuốn hút. Tuổi thơ tôi gắn liền với nỗi sợ hãi và stress, tôi đã từng nghĩ mình không muốn sống, muốn bỏ nhà ra đi hoặc tệ hơn tôi không còn muốn sống nữa. Những mặc cảm, tự ti làm tôi sống khép mình, không có nhiều bạn bè, sống một mình và lủi thủi.
2 ngày cuối tuần, team chúng tôi gần như dành hết thời gian để luyện tập, khớp nhạc, tôi cảm thấy mình thật may mắn, được nắm tay cô, được tiếp xúc với cô gần như vậy, nắm tay, ôm eo nàng, ngửi mùi hương từ da thịt, làm tôi say đắm, ước gì hôm nào cũng được đi tập văn nghệ, đó chỉ là ảo tưởng của tôi. Trở về phòng tôi tự nhủ, tôi muốn được gần cô, hôm nào cũng được nhìn thấy cô tôi mới an lòng.
Nhưng làm thế nào để có thể gần cô đây, cô là phụ nữ đã có chồng, thằng lơ ngơ tép diu như tôi làm sao để có được sự chú ý của cô đây? Hay là thôi, tự dưng lại đi phá hoại hạnh phúc gia đình người ta. Nhưng rồ i lại nghĩ, không, mình muốn được gần cô cũng không phá hoại hạnh phúc gì đâu.
Chiều chủ nhật, chúng tôi thử trang phục biểu diễn, đó là một bộ trang phục múa của Nam nhìn khá kì quái, lạ mắt, đội nữ thì váy múa quá đẹp.
Ngày khai giảng, làm tôi thấy hào hứng kì lạ, lần đầu tiên đứng trước một sân khấu lớn như vậy.
tiếng nhạc bật lên, từ hai bên sân khấu, những bước chạy uyển chuyển của nam và nữ, chúng tôi nhìn nhau, xác định vị trí của đối phương, gương mặt tươi cười. Tiến gần đến bên nhau, nắm tay nhau nhảy múa.
Tiếng hát cất lên:
“ Hãy sống như đời sống để biết yêu nguồn cội
Hãy sống như đồi núi vươn tới những tầm cao
Hãy sống như biển trào, như biển trào để thấy bờ bến rộng
Hãy sống như ước vọng để thấy đời mênh mông…”
(Khát vọng – Phạm Minh Tuấn)
Dàn hợp ca hát quá hay, khiến tôi chìm đắm trong những ảo vọng, cảm giác sức mạnh tinh thần bản thân được tăng 1000 lần, tôi chìm đắm trong ảo tưởng, mình sẽ là người thành công, sẽ đem lại đột phá cho văn minh nhân loại. Sẽ có được sự chú ý của cô.
Dường như sân khấu này chỉ còn lại hai chúng tôi, mỗi khi chúng tôi tách ra, ánh mắt lại tìm kiếm, nhìn nhau, không thể xa rời, rồi chúng tôi lại nắm tay, chân cô nhún lên, tôi dùng hai tay, nâng eo cô lên, mắt dõi theo thân người cô, cao vút, bay, bay mãi.
Tim tôi đập thình thịch nhưng không hề mệt mỏi trong tôi giờ chỉ có niềm vui, tự hào, hạnh phúc.
Tiết mục khai mạc hoàn thành một cách xuất sắc, tôi không ngờ mình lại là một phần trong tiết mục hoành tráng đó. Tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo vang lên không ngớt, sức hấp dẫn mãnh liệt của sự nổi tiếng và vinh quang là như vậy sao, liệu mình có thể làm ca sĩ được không nhỉ…
Mà khoan đã, mình biết hát quái đâu.
Nhanh như cắt tôi đã không còn nhìn thấy cô Ngọc Lan nữa, đám con trai vào một lớp học gần đó thay sơ mi + quần tây rồi quay trở lại vị trí của các lớp. Nhìn ngang ngó dọc, thấy cô Ngọc Lan đã ngồi ở hàng ghế giáo viên từ bao giờ, cô ngồi ở hàng ghế cuối, rất gần với vị trí của chúng tôi.
Đứng bên trên tôi là lớp phó học tập, người mà tôi thầm thương trộm nhớ từ ngày thi ĐH đến giờ. (truyện lớp phó sẽ kể sau)
Con gái hôm nay đều mặc áo dài, hoặc trang phục truyền thống của từng dân tộc, còn con trai thì đơn giản hơn, dự sự kiện cũng chỉ thế thôi, áo trắng, quần tây, thêm quả vest nữa là hết bài.
Cô Ngọc Lan cũng vậy, cô đã thay một bộ áo dài màu hồng cánh sen, nhìn cô rất duyên dáng và tôn lên dáng vẻ thanh lịch nhưng không kém phần thu hút. Tôi phải cảm thán và công nhận rằng áo dài VN là trang phục đẹp và quyến rũ nhất của người con gái Á Đông. Nó vừa kín đáo từ cổ đến gót chân nhưng lại ôm sát thân người, khoe trọn toàn bộ những đường nét nổi bật trên cơ thể người phụ nữ.
Người may ra bộ áo dài VN đầu tiên xứng đáng nhận được sự tôn trọng và nếu có chấm điểm tôi không trần trừ chấm 10+ cho sự hoàn hảo tuyệt đối này.
Từ phía sau, tôi ngắm nhìn, tôi muốn ôm lấy thân người cô, ôm lấy cả bộ trang phục ấy, nó có mị lực rất lớn, nó chắc hẳn phải mềm mại, mịn màng lắm, đặc biệt trên thân người cô nó phát huy hết toàn bộ vẻ đẹp của bộ trang phục đó.
Buổi khai giảng kéo dài khá lâu, theo nhiều bước thủ tục và nhiều ý kiến phát biểu kéo dài, trời thì nóng, làm tôi người cứ lờ đờ buồn ngủ không chịu được.
Bỗng điện thoại tôi rung lên. Ánh mắt hơi mờ ngó qua điện thoại, không quên khép mình vào ngồi sau người phía trước và chú ý cả hai bên sườn, tránh để thầy cô hoặc khách mời nhìn thấy thì không hay, cũng phải tôn trọng vì là buổi lễ khá trang trọng và cũng nhiều khách mời.
Bật màn hình điện thoại, ngó thấy vẫn đen xì vì đang ngồi ngoài trời khá chói mắt nên phải tăng gần như max độ sáng mới có thể nhìn thấy được.
Có tin nhắn từ người lạ: Lan Ngọc
Bạn bè trên FB của tôi tương đối ít, Lớp tôi chả có ai tên Ngọc, gần đây cũng chả quen ai tên Ngọc, lúc đầu tôi nghĩ ngay chắc là mấy bà bán hàng Online kết bạn đại trà đây rồi, chắc lại nhờ Like share bài viết gì của mấy bà đây, thỉnh thoảng cũng hay gặp mấy trường hợp như vậy.
Vào trang cá nhân thì ôi, thật bất ngờ, hóa ra là FB của cô Ngọc Lan.
Tôi thì bình thường tính cách khá nhút nhát, có hôm nào hứng thú lên mới bạo chứ bình thường cứ lù đà lù đù. Giả dụ như trong trường hợp này, tôi rất thích cô Ngọc Lan, nhưng lại không dám kết bạn. Trong lòng thì thâm hiểm thế thôi chứ ngoài đời nhát vl.
Tin nhắn từ Lan Ngọc: “Con trai mà múa dẻo phết, Nguyên nhỉ”
Tôi: “Em nên coi lời cô nói này là khen hay là chê đây?”
Lan Ngọc: “Tại cô thấy hôm trước tập cùng bạn Vinh ấy, rồi một bạn nữa, thấy hai bạn kia động tác ngượng với ngại lắm, chả chịu phối hợp gì”.
Tôi: “Chắc được tập cùng cô nên ngại, chứ bạn khác em thấy chúng nó có ngại như thế đâu”
Lan Ngọc: “Uhh, cô cũng nghĩ vậy, nhưng mà sao em lại không bị như thế?”
Tôi: “Em hơi khác chúng nó một chút”.
Lan Ngọc: “Khác như nào?”
Tôi: “Bí mật chưa thể bật mí cô ạ, em hơi tò mò sao cô lại đi múa hát cùng sinh viên vậy”
Lan Ngọc: “Cô mới về trường năm nay, nên đi để làm quen với mọi người thôi, trước cô cũng hoạt động bên Đoàn nên cũng hay tham gia”
Tôi: “Thế trước kia đi dạy cô cũng hay đi tham gia như này ạ”
Lan Ngọc: “Trước cô dạy ở trường BN cũng hay đi tham gia với bên Đoàn, lấy chồng xong xin được về trường mình dạy”
Tôi: “Đúng là Thuyền theo lái, gái theo chồng mà, bao giờ em mới được như cô đây”
Lan Ngọc: “Ý là bao giờ mới lấy được chồng hả?”
Tôi: “Không, làm gì phải”
Lan Ngọc: “Nghi lắm, con trai gì mà biết múa, rồi thùy mị nữa chữ (icon mặt cười xấu xa)”
Tôi: “Em mà thế thật, là em cướp chồng cô luôn đấy”
Lan Ngọc: “Xin mời”
Tôi: “Nupakachi”
Lan Ngọc: “(Icon mặt cười khiêu khích)”
Khai giảng xong, cuộc sống sinh viên của tôi lại trở về quỹ đạo bình thường.
Buổi chiều, anh Nam rủ tôi đi chạy bộ, hôm nay anh lại rủ được thêm chị Thùy chạy chung. Chị Thùy hôm nay mặc khá đơn giản, quần đùi, áo thun và giầy thể thao, tóc buộc đuôi ngựa. Nhìn chị tôi không khỏi nhớ lại cảnh tượng chị bước ra khỏi phòng tắm, chị nhìn lại tôi, ánh mắt có chút bối rối nên rất nhanh lại nhìn sang hướng khác.
Ánh nắng hoàng hôn buổi chiều thật dễ chịu, chúng tôi chạy qua những tốp tập bóng chuyền, bóng đá, cầu lông… Trường tôi học thì chưa nói đến nhưng về thể dục thể thao các sinh viên, thậm chí giảng viên rất chăm tập thể thao. Hiếm khi nhìn thấy ai đó béo phì, vừa học ngu vừa béo lười tập thể dục chắc chắn sẽ bị hội sinh viên thủ tiêu ngay.
Sau khi chạy một thời gian, người chúng tôi đã nhễ nhại mồ hồ, chuyển sang phần đi bộ và chém gió về trường về lớp, thầy cô… được một lúc chúng tôi lại tiếp tục chạy. Đến lúc trời nhá nhem tối chúng tôi trở về. Trên đường trở về không quên ghé qua chợ sinh viên mua thức ăn buổi tối, hoặc trên đường về cũng la liệt những gánh hàng rong với rất nhiều các mặt hàng rau củ quả, còn thịt cá thì phải vào chợ mới có.
Về đến phòng, lân la sang phòng ông Nam ở ngoài nói chuyện, hóng chị Thùy tắm, mà bà ăn mặc kín cổng cao tường rồi mới đi ra khỏi phòng tắm, nên chẳng hi vọng xem được tiết mục gì hay.
Mấy ngày sau,
Cô Ngọc Lan: “Hello”
Tôi: “Hi”
Cô Ngọc Lan: “3”
Tôi: “4”
Cô Ngọc Lan: “Biết gì chưa, khu tổ hợp GSC nay khai trương mới mở đó”
Tôi: “Là khu nào đấy cô”
Cô Ngọc Lan: “tổ hợp Gym, Swimming pool, Cafe gần đây đó”
Tôi: “À, khu bên đường LTX đó ạ, em thấy nó xây lâu rồi, nhưng cũng không để ý lắm, chỉ nghe nói qua, chứ cũng không biết tên”
Cô Ngọc Lan: “Nó đó, tối nay cô mời em đi cafe nhé”
Tôi: “Wow, em được mời đi cafe cơ ạ”
Cô Ngọc Lan: “Đi không?”
Tôi: “Có chứ ạ”
Cô Ngọc Lan: “8h tối nay nhé”
Tôi: “Vâng ạ”.
Ăn tối xong, tôi khá hồi hộp, chọn một bộ trang phục thật bảnh trai ngắm vuốt chải chuốt, xịt keo vuốt tóc các thứ, mặc đồ thể thao, đi giầy, nhìn cũng đẹp trai ra phết.
Phi con xe SH bóng loáng (Thật ra là con xe đạp) màu mận chín của tôi đến, cảm giác như Hoàng Tử đang đến gặp công chúa vậy, khá phong độ.
Đến quán thì cô Ngọc Lan đã ngồi đó và thật bất ngờ, bên cạnh là chồng cô, anh Lâm. Đầu óc tôi mải nghĩ đến hẹn hò với cô mà quên mất chồng cô, trong đầu tôi bỗng nảy số tanh tách nghĩ: Không biết ông bà này mời café có ý đồ đen tối gì với mình đây và tự nhủ Miếng pho mát có sẵn chỉ có trong bẫy chuột thôi.
Cô Ngọc Lan tươi cười giới thiệu với anh Lâm tôi là một người múa rất dẻo và hay luôn.
Anh Lâm làm trong lĩnh vực xây dựng, lại là cấp quản lý nên công việc khá bận rộn, thỉnh thoảng có công trình xa thì phải đi công tác khá lâu. Sau khi cưới hai vợ chồng tích góp được một ít, nhà nội cho một ít, còn lại vay ngân hàng xây một căn nhà ở đây ở luôn. Cô Ngọc Lan thì xin được về trường VY giảng dạy năm đầu tiên luôn, thuyền theo lái, gái theo chồng, cô mới chuyển về trường nên cũng chưa có bạn bè gì nhiều.
Cả cuộc nói chuyện xoay quanh công việc và cuộc sống của vợ chồng cô và cuộc sống sinh viên của tôi.
Anh Lâm khá dễ gần, cởi mở, tuy nhiên tôi vẫn nhìn ra ánh mắt xăm xoi của anh đối với tôi, chắc đang đề phòng tôi có ý định gì đó với cô Ngọc Lan.
Chúng tôi chào nhau rồi ra về.
Về đến nhà cô Ngọc Lan nhắn tin:
Cô Ngọc Lan: “Có chuyện này, vừa nãy chưa hỏi em”
Tôi: “Gớm, cô cứ nói đi, lại bí mật gì ạ?”
Cô NL: “Ở khu mình uống café hồi nãy ấy, có cả tập Gym ý, vợ chồng cô định đi tập ở đó, tính rủ cả em đi tập chung, đợt này mới khai trương nên đang được giảm giá đó”
Tôi: “Em thấy được đấy cô ạ”
Cô NL: “Đi tập nhé, cô sẽ hỗ trợ kinh phí, được không?”
Tôi: “Em sẽ đi, nhưng cô không phải ngại việc hỗ trợ kinh phí nữa đâu nhá, em lo được mà, khi nào thật cần cô giúp em sẽ nói”
Cô NL: “Ok, chiều mai nhé”
Tôi: “Vâng”
Tôi nghĩ ngay đến những động tác tập Gym, được nhìn ngắm cô khi cô tập, và những trang phục bó sát của cô, nghĩ đến thôi đã thèm nhỏ dãi. Tuy nhiên với mức sống sinh viên không dư giả gì mấy thì thêm một khoản chi tiêu sẽ khiến tài chính thêm bấp bênh, tình trạng ăn mì tôm hoặc ăn rau với cơm không sẽ kéo dài xuyên suốt ngày tháng mất.
Đối với sinh viên thì chạy bộ, thể thao ngoài trời, tập xà là cũng đủ tạo nên một cơ thể săn chắc rồi. Nhưng đối với anh chị chắc là cô ngại chạm mặt sinh viên, tránh ánh nắng làm đen da và tránh ánh mắt soi mói của đám con trai, còn ông chồng chắc cũng ngại phơi mặt ra ngoài đường, nên lựa chọn đi tập ở phòng tập là hợp lý với dân văn phòng, vừa kín đáo mưa không đến mặt, nắng không đến đầu, lại có người kèm cặp, hướng dẫn động tác.
Tôi tắt đèn chuẩn bị ngủ thì có tiếng xe RBL đi vào xóm trọ, lại là phòng Thuỳ Linh.
Tôi lại mò dậy chuẩn bị hành động, đầu tiên là áp tai vào tường nghe ngóng tình hình trước, không được vội vã hấp tấp dẫn đến bị phát hiện.
Phòng bên cạnh vang lên tiếng bước chân, tiếng nói chuyện vọng lại, tôi chỉ nghe được vài từ, nội dung cuộc nói chuyện thì tôi không thể nghe được.
Phòng bên cạnh vang lên tiếng bước chân, tiếng nói chuyện vọng lại, tôi chỉ nghe được vài từ, nội dung cuộc nói chuyện thì tôi không thể nghe được.
.
.
Tiếng nói chuyện thưa thớt dần rồi im hẳn, chỉ thỉnh thoảng có tiếng chuông báo tin nhắn điện thoại vang lên.
Tôi lại mò lấy cái ghế nhựa, nhẹ nhàng đứng lên, cố gắng không cho phát ra tiếng động. Mò lấy chiếc kim đã để ở vị trí quen thuộc và cậy cái chốt chặn lỗ khoan ra. Dòm qua lỗ khoan, mắt tôi nhíu lại vì chưa quen với ánh sáng hắt ra từ phòng Linh.
Sau một hồi nheo mắt, tầm nhìn phóng đến chiếc gương, và bùm, chả nhìn thấy cái gì hết. Góc phản chiếu từ chiếc gương quá hơi cao, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp, tiếng hôn nhóp nhép, rồi tiếng rên rất khẽ.
Bỗng có bóng người nhô lên, chỉ nhìn thấy đầu và một phần lưng của hắn, đầu hói, tấm lưng có vẻ hơi sồ sề, vai rủ xuống, tay hơi béo, tôi không nhìn rõ mặt hắn vì chỉ nhìn thấy đằng sau. Hai tay hắn hướng xuống phía dưới, không rõ là làm gì, rồi tiếng Linh vang lên …ưm… cùng lúc đó đầu hắn cũng ngẩng lên, miệng hắn há ra (bởi vì tôi có thể nhìn thấy đằng sau gáy và má hắn các cơ chuyển động).
Bên dưới hắn bắt đầu chuyển động, nhịp ra nhịp vào đều đều, rồi hắn cúi xuống, tiếng Linh vang lên nhẹ “Không” rồi hắn lại lại ngẩng lên và gia tăng nhịp, cả căn phòng tràn ngập trong nhục dục, tiếng thở gấp gia tăng, tiếng cót két của giường. Rồi đôi chân của Linh dơ cao lên để trên vai của hắn, người hắn hướng về phía trước, nhấp liên hồi, tiếng Linh rên ngày càng rõ ràng hơn, tiếng va chạm da thịt liên hồi, đang vào cao trào thì hắn dừng lại, lẩm nhẩm nói với Linh điều gì đó, rồi hắn biến mất xuống phía dưới.
Bỗng đầu Linh hiện lên, tóc Linh xõa tung, có hơi chút rối, Thuỳ Linh hẳn là đang ngồi trên đùi hoặc bụng của tên kia, Linh nâng người lên rồi từ từ hạ xuống, Linh cong người về phía trước rồi ngồi hẳn xuống, người Linh bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động về phía trước, tốc độ gia tăng nhanh chóng rồi Linh nâng người bắt đầu chuyển động lên xuống, tiếng va chạm giữa hai cơ thể lại vang lên, khiến cả người tôi giờ vô cùng dạo rực, phía bên dưới tôi đã cứng ngắc từ bao giờ, hôm nay tôi không thấy mỏi chân nữa, mà cơ thể như được tiếp thêm công lực, vững trãi đứng trên ghế không biết mỏi.
Người Linh hơi nâng lên, tay chống về phía trước, người ngồi im, chỉ hơi rung rinh, có lẽ Linh đã bắt đầu mỏi, giờ đến lượt hắn thúc ngược từ dưới lên, Linh oằn người rên rỉ được một lúc, cả 2 kêu …a… một tiếng rồi Linh đổ gục xuống. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp của hai người nhỏ dần nhỏ dần rồi trở thành im lặng. Biết là bên kia đã xong, tôi nhẹ nhàng đóng chốt rồi mò mẫm về giường nằm ngủ.
Hôm sau, tan học về, buổi chiều tôi cùng cô Ngọc Lan và canh Lâm đi qua phòng tập, vì là mới khai trương, chúng tôi được ưu đãi giảm 30% trong tuần đầu khai trương. Đứng ở quầy lễ tân có 2 ông anh rất đô con và một bà chị. Nhìn qua là biết dân Gymer rồi.
Có một số lựa chọn để mua vé tập: Vé theo ngày (tập buổi nào trả tiền buổi đó), vé tháng, vé 3 tháng, vé 45 buổi trong 3 tháng (dành cho dân văn phòng, không đi tập thường xuyên liên tục được). Chúng tôi quyết định chọn mua gói tập 45 buổi vì anh Lâm có thể sẽ không đi tập thường xuyên được, có hôm sẽ phải về muộn.
Chúng tôi cung cấp một chút thông tin về họ tên, địa chỉ, SĐT, cân nặng… để lưu thông tin trên máy tính và ghi thông tin cơ bản lên một tờ vé để chúng tôi giữ, cứ mỗi lần đến họ sẽ tích số buổi tập cho mình.
Thủ tục xong xuôi, chúng tôi cất đồ vào tủ. Sau khi cất đồ tôi mới nhìn qua cô Ngọc Lan đang cởi chiếc áo gió, trên người cô mặc một bộ đồ thể thao áo trắng quần sóc ngắn màu đen, giầy cũng màu đen, tóc cô buộc đuôi ngựa, nhìn cực kỳ trẻ trung, khỏe khoắn. Cặp chân dài miên man của cô làm tôi xao xuyến. Tôi chỉ dám nhìn lướt qua cô, vì nhìn lâu quá sẽ bị cô và anh Lâm chú ý.
Chúng tôi bắt đầu khởi động, bước khởi động là cực kỳ quan trọng đối với người tập Gym để làm nóng bản thân, trơn tru các khớp và tránh chấn thương không đáng có. Sau một hồi uốn éo, vặn vẹo, chúng tôi lên máy chạy bộ, anh chủ phòng gym hướng dẫn chúng tôi sử dụng các chế độ: Khởi động, dừng, các chế độ chạy, điều chỉnh tốc độ, độ dốc… và các thông tin hiển thị trên màn hình.
Sau một hồi làm quen với máy chạy, tôi chạy khá sung sức và lâu, đến khi đôi chân tôi mỏi nhừ, cả người ướt đẫm mồ hôi, tôi mới dừng lại, cảm giác mình khởi động hơi quá đà, mệt thế này tí vào tập chính thì không biết còn đủ sức nâng tạ không nữa. Lúc này phòng tập cũng bắt đầu có kha khá người đến tập, nhìn ngang ngó dọc chả thấy cô Ngọc Lan với chị hướng dẫn đâu cả, còn ông Lâm đang được anh hướng dẫn động tác tạ cầm tay.
Tôi chạy sang chỗ ông Lâm tiện thể nhìn ngang ngó dọc phòng tập này. Đầu tiên cái ấn tượng nhất là bốn bề đều là gương (Tập Gym bắt buộc phải có gương, để nhìn vào động tác mình đúng hay chưa, quan trọng hơn là ngắm nhìn cơ thể mình đang tập tạ trong gương giúp chúng ta ảo tưởng, cảm giác như được tăng thêm 200% sức mạnh vậy).
Về diện tích, phòng Gym này khóa thoải mái, rộng rãi, có tương đối đầy đủ các dụng cụ hỗ trợ. Nhìn qua đội nữ, thì thấy họ thỉnh thoảng lại có người đi vào một căn phòng, hóa ra đội nữ còn có thêm một phòng tập Aerobic nữa, mà không thấy cô Ngọc Lan đâu thì chắc chắn là đi vào tập Aerobic rồi.
Một anh cơ bắp cuồn cuộn, đang hướng dẫn chúng tôi động tác tập tạ tay, tiện thể anh ta không quên giới thiệu cho chúng tôi, sử dụng găng tay, bao gối, dây lưng… để gia tăng doanh số, kèm thêm quả sử dụng các sản phẩm dạng bột hỗ trợ phát triển cơ bắp và chế độ ăn uống phù hợp để phát triển cơ bắp một cách tốt nhất. Đối với tôi, cơ bắp cuồn cuộn giống như VĐV thể hình không phải là mục đích tôi hướng đến, mà rèn luyện sức khỏe và một cơ thể cân đối mới là quan trọng nhất.
Đối với chế độ ăn uống, tùy theo mục đích của việc tập Gym là để tăng cân hay giảm cân mà có chế độ ăn uống sẽ là ăn vào lượng Calo nhiều hơn hoặc ít hơn so với lượng calo tiêu thụ. Việc cân đo đong đếm chính xác lượng calo tiêu thụ và hấp thụ là một điều khá loằng ngoằng và phức tạp, nên tôi không quan tâm cho lắm.
Chỉ nhớ là phải hạn chế ăn đồ ngọt, bánh ngọt, nước ngọt có gas, thực phẩm chế biến sẵn, thực phẩm nhiều mỡ như chiên/rán, tránh xa rượu/bia vì nó sẽ gây nhão cơ và ảnh hưởng xấu đến quá trình hồi phục của cơ bắp sau khi luyện tập và không nên ăn mặn…
Đối với chế độ luyện tập, thì mỗi ngày nên tập chung luyện tập một hoặc hai nhóm cơ nhất định, tránh tập dàn trải, không hiệu quả. Hôm nay chúng tôi lựa chọn các bài tập cho cơ tay và vai với tạ cầm tay, tạ đòn. Sau một hồi hì hục, vật lộn với đám tạ tôi thấy mình đã mỏi nhừ cả tay.
Đang đứng vặn vẹo, thư giãn cơ, thì cô Ngọc Lan đi ra từ phòng Aerobic, mắt tôi sáng ngời, không thể rời mắt khỏi cô, cơ thể cô ướt đẫm mồ hôi, tóc có hơi chút rối, phần tóc phía trước thấm ướt mồ hôi, dính lại trên mặt, trên cổ cô, mặt và phần cổ cô ướt đẫm thấm cả xuống áo, sáng bóng dưới ánh đèn, ngực cô thở mạnh phập phồng dưới lớp áo, cô mỉm cười tiến đến phía chúng tôi.
Tôi thì thầm với cô: “Anh bên kia đẹp trai quá cô nhỉ, ước gì”.
Cô Ngọc Lan nhìn theo hướng tôi chỉ rồi cười không nói nên lời: “!”
Tôi đi về, ghé qua chợ mua ít đồ nấu đồ ăn tối, một ít thịt gà, một bó rau về xào và nấu canh, khá đơn giản.
Đến lúc cầm bát ăn cơm thì ối thôi rồi, tay run cầm cập, không có một chút lực nào. Mặc dù lúc đi tập đã được hướng dẫn và tôi đã không sử dụng mức tạ quá nặng và tập để quen động tác thôi nhưng vẫn rất mỏi cơ và đói, háu ăn.
Ăn nhiều cơm đến nỗi bụng no căng tôi mới cảm thấy no. Buổi tập này coi như bỏ, vì tôi tự có cảm giác là mình đã ăn quá nhiều, không những giảm được mỡ trong người, có khi lại càng tích thêm mỡ, nhất là ăn nhiều vào bữa tối.
Tôi tự nhủ rằng bữa sau phải ăn ít lại không thì sẽ xôi hỏng bỏng không.
Hôm sau, sáng chủ nhật lại tiếp tục đi tập múa, hôm nay tập thêm một số động tác mới kết hợp giữa nam và nữ. Hôm trước là màn chạy ra sân khấu, tiến lùi tiến lùi, múa may tạo hình các kiểu. động tác hôm nay các cặp Nam-nữ sẽ chạy đến gần đứng đối diện nhau, nắm tay, xoay 2 vòng, nam hai tay đỡ lấy phần eo nữ nhấc lên cao sau đó thả xuống, múa may các kiểu, xong nam lại chạy vào khán đài để nữ múa, nữ múa xong nam sẽ chạy vào lần 2 để thực hiện động tác tiếp theo.
Nhìn sang thiên thần của tôi, cô giáo động tác rất dẻo và mượt, ước gì được bế cô, thằng cặp với cô giáo kiểu không được tự nhiên, nhất là lúc bế nàng lên kiểu rất gượng gạo và khó phối hợp, làm nàng nhảy hụt mấy lần, động tác bế lên cần sự kết hợp giữa hai người nữ nhảy lên nam dùng tay nâng lên.
Tập xong, lại lóc cóc về nhà nấu cơm, đang ăn cơm thì trên nhóm múa FB có gửi một số clip động tác múa, nhìn lướt qua, cũng không có tâm trạng muốn xem lại, trong clip có cả tôi. Buổi chiều sau khi làm một giấc ngủ li bì đến 2h mới dậy, trên nhóm lại có một bài đăng nhắc nhở mọi người, nhất là đội nam nên ôn luyện động tác, tránh quên bài, tôi cũng chả hí hửng gì cho lắm, nhưng lại nghĩ: Cả team đang chăm chỉ luyện tập, văn nghệ của trường mình lại lười, mang tiếng xấu thì không ổn cho lắm.
Bật nhạc, ôm cái gối, mà tôi đang tưởng tượng đấy là cô Ngọc Lan, làm tinh thần tôi phấn trấn hơn, nhảy theo clip trên FB. Tập đi tập lại mấy động tác đó đến 5h chiều thì ông Nam rủ đi chạy bộ, tập xà.
Khuôn viên trường tôi khá là rộng, chạy lòi mắt chưa được một vòng, 2 cái sân bóng đá, 5 cái sân bóng truyền, sân cầu lông thì bạt ngàn vì chỉ cần căng cái lưới ra là đánh được, xa xa có một sân Tenis, tôi ít qua đó, chắc chỉ dành cho các giảng viên đánh với nhau, sinh viên không thấy ham hố lắm. Ký túc xá thì tận 8 căn nhà 4 tầng, nối nhau san sát, giảng đường, các nhà chức năng, nhà để xe… tất cả tạo nên quy hoạch khá lộn xộn vì mỗi năm lại xây một tí.
Cũng không thể đòi hỏi quá nhiều được bởi vì ngân sách nhà trường hạn hẹp. có sân chơi sân chạy là tốt rồi. Kiểu như khi mình đang đi học thì trường sửa cái cống, xây cái nhà, làm đường, trồng cây… nó cứ bụi mù nhếch nhác cả lên, xong đến lúc mình ra trường mọi thứ hoàn thiện, đẹp đẽ. Lúc trở lại thăm trường thấy sao hồi xưa trường mình nhếch nhác giờ đẹp thế không biết.
Buổi tối, về lại ôm cái gối ôn lại động tác múa. Đến 10h thì buồn ngủ vì hôm nay chạy nhiều khá tốn sức, ngủ sớm chút để mai thứ hai khởi đầu tuần mới cho khí thế. Vừa mới tắt đèn chui tọt lên giường, thì ngoài ngõ có tiếng xe côn RX chạy vào trong xóm, tiếp đến là tiếng mở cửa phòng Thuỳ Linh, tôi như mở cờ trong bụng, hôm nay có thu hoạch rồi. Tôi đi xuống giường, bắt đầu nghe ngóng tình hình chiến sự.
Có tiếng đi lại trong nhà, rồi nói chuyện, tôi không nghe rõ nội dung cuộc đối thoại, một lúc sau thấy im ắng lạ thường, tôi mò lấy cái ghế nhựa, đem nó vào vị trí, đứng lên trên ghế để thông chốt, mò lấy chiếc kim dần dần kéo cái chốt ra. Đang kéo được nửa đường thì có tiếng nói gì đó, bỗng “bịch” một tiếng, xong có tiếng bước chân, sau đó một tiếng “tạch” phòng Linh đã tắt đèn.
Cả người tôi bất động, mò mẫm, cả công sức mong ngóng mấy hôm nay coi như đổ sông đổ biển hết, đang lúc tuyệt vọng thì có tiếng thở gấp, tiếng hôn nhau, rồi sột soạt cởi quần áo. Mặc dù chả nhìn thấy gì nhưng nhờ có cái lỗ khoan đó tôi nhanh chóng áp tai vào bức tường nghe ngóng, quả thực âm thanh nghe sống động hơn hôm trước rất nhiều, tôi có thể nghe được tiếng thở gấp của Thuỳ Linh, tiếng kéo khóa quần, cả tiếng quần áo bị vứt xuống nền nữa, tiếng em Linh vẫn cứ ư ử văng vẳng trong đầu tôi, rồi một tiếng …Aa… nhẹ nhàng trong màn đêm yên tĩnh kèm theo đó là tiếng bú mút liên hồi. Âm thanh quá sức hấp dẫn làm cả người tôi râm ran, phía dưới tôi đã cứng ngắc tự bao giờ.
Sau đó tiếng mút dừng lại, chiếc giường lại kêu ót ét, có vẻ như đôi này đã đổi tư thế. Bỗng Linh kêu …Ôiii… kèm tiếng thở hắt ra, tiếp đó tiếng nhóp nhép, tiếng va chạm da thịt bắt đầu vang lên, tiếng rên …ư ử… và tiếng thở gấp gia tăng nhanh chóng, chắc Linh đang cố gắng kiềm chế tiếng rên của mình không cho nó phát ra khỏi cổ họng, tôi bên này chịu hết nổi, chân vừa mỏi người vừa rạo rực, tôi quyết định trở lại giường và không quên bít lỗ khoan lại. Tiếng ót ét của chiếc giường, tiếng va chạm da thịt vẫn vang lên đều đều, qua ước chừng khoảng 10 phút nữa, bỗng nghe Linh kêu …Aa… một tiếng rồi dừng hẳn.
Cùng lúc đó tay tôi sóc liên hồi rồi xuất tinh, mò mẫm lấy cái áo lau tạm rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Sáng thứ hai thức giấc với một tâm trạng hưng phấn lạ kỳ. Mở cửa phòng giáp mặt em Linh vừa đi đánh răng về trên tay còn cầm cốc nước với bàn chải đánh răng, tóc Linh nhìn hơi rối, mà người yêu Linh đi về lúc nào tôi cũng không biết luôn. Linh đi qua nhìn thấy tôi trên mặt có chút hồi tưởng, ngại ngùng không dám nhìn mặt tôi, nhanh chóng đóng cửa phòng.
Một tuần mới lại bắt đầu, cuối tuần thứ 6 là ngày Quốc Khánh 02/09 nên sẽ được nghỉ, thành ra chỉ học 4 ngày.
Mới đầu tuần đội Múa đã thông báo buổi chiều thứ 3 5h30 tập chung. Vì thời gian gấp rút, đến thứ 2 tuần sau là ngày khai giảng rồi, yêu cầu mọi người tập các động tác trong clip để chiều thứ 3 phối hợp với đồng đội một cách nhuần nhuyễn nhất. Tôi xác định mình không thể là người nổi bật hát chính được, nhưng cũng là một phần của đội, nên để tạo nên sự thành công trong team thì ít nhất mình cũng phải làm tròn vai của mình.
Đến buổi chiều thứ 3, mọi người tập chung khá đông đủ, nhưng với tôi là chưa đủ vì chưa thấy cô Ngọc Lan đâu cả. Chị hướng dẫn múa nhắc mọi người ôn qua động tác trước, đợi đông đủ rồi sẽ tập. Cô Ngọc Lan từ đâu đó xuất hiện, làm con tim tôi bỗng rộn ràng, cô hôm nay ăn mặc đơn giản, nhưng không kém phần thanh lịch: Áo sơ mi màu đỏ đậm, quần dài, giầy bít mũi gót thấp. tôi khẳng định, cô là mình mẫu của mọi đám con trai ở đây.
Cô cười chào, xin lỗi mọi người vì đến muộn, hôm nay cô có tiết 5, rồi đi vào phòng vệ sinh để thay đồ. Một lúc sau cô đi ra với một bộ đồ thể thao Adidas màu đen, sọc trắng, một đôi giầy màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa. Ai không biết chắc có lẽ sẽ chắc mẩm cô là một nữ sinh viên và xếp hàng dài để làm quen, xin số điện thoại.
Bắt đầu ghép cặp, xếp đội hình để tập, tôi cảm giác vẫn thiếu thiếu, rồi chị hướng dẫn múa thông báo, hôm qua, bạn Vinh, bị ngã xe, giờ cho thêm 1 bạn nam vào sẽ làm chậm tiến độ của team nên sẽ loại bạn nữ múa cặp với bạn Vinh ra, tôi cũng chả biết Vinh là ông nào. Một lúc sau mới biết ông Vinh cặp múa với cô Ngọc Lan, giờ cô mà nghỉ em lấy động lực đâu ra mà tập đây. Trong lòng đang khóc ròng và chán nản. Bỗng có một bạn nữ nói:
Cuối tuần này nhà em làm giỗ ông Ngoại, định là sẽ không về được, nhưng giờ em xin phép nghỉ được không ạ?
Rồi chị hướng dẫn đội đạo múa hỏi ý kiến cô Ngọc Lan
Cô Ngọc Lan: “Nếu em Như xin nghỉ thì mình sẽ thay thế em ấy, không vấn đề gì cả”.
“Cảm ơn cô”.
Mấy động tác múa đơn có vẻ không thành vấn đề, tuy nhiên đến phần động tác kết hợp giữa Nam-Nữ vẫn rất ngượng, đặc biệt là cái ông vừa mới đổi cặp với cô Ngọc Lan, người giờ kiểu ngại ngại tiếp xúc với cô hay sao ấy, mặt hơi đỏ, gãi gãi đầu.
Chị hướng dẫn múa cảm thấy không ổn lắm, kêu mọi người dừng lại: “Em, thử thay bạn kia cho chị”, tôi quay người xem xem chị ấy đang chỉ vào ai, tròn mắt: “Em ạ”.
Lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với cô gần đến thế. Ôi… mùi nước hoa, mùi tóc cô nhè nhẹ, ngón tay cô thon gọn, mềm mại, khi hay tay chúng tôi nắm vào nhau, tôi như được kết nối sang một thế giới khác, tôi chìm đắm trong những ảo tưởng, tôi hoàn toàn hành động theo bản năng, vì đầu tôi lúc này không còn suy nghĩ gì khác, như bị thôi miên, tâm hồn đang bay bổng ở thế giới chỉ có nàng và tôi, ngắm nhìn nhau, nắm tay nhau, cùng nhau nhảy múa.
Chưa bao giờ tâm trạng tôi như vậy, tôi không còn kiểm soát được nhịp đập của con tim, chỉ mong thời gian trôi thật chậm, thật chậm để tôi có thể bên cô mãi, lúc xa cô tôi lại muốn thời gian trôi nhanh đi để tôi có thể gặp lại cô sớm nhất có thể. Hỡi ôi cuộc đời lại chớ trêu thay, khi ta muốn thời gian trôi thật chậm thì nó lại càng trôi nhanh, muốn thời gian qua nhanh nhưng sao nó quá chậm.
Ban đêm khi ngủ tôi còn mơ được nhảy múa cùng cô, khi ta đắm chìm trong thế giới của những giấc mơ: Quá khứ, hiện tại, tương lai không còn theo thứ tự, nó là sự mâu thuẫn hỗn độn về mặt thời gian. Đã có lần tôi muốn kiếm soát giấc mơ của mình, trong giấc mơ tôi tự cắn vào tay mình, và nghĩ rằng sao mình lại ở đây? không phải là mơ ư.
1 năm trước, lúc tôi đang thi ĐH, có một cô gái, làm tôi chú ý, kiểu như đúng gu của mình. Lại là hơn tôi 1 tuổi, tôi luôn bị cuốn hút bởi những người phụ nữ hơn tôi từ 1-2 tuổi. Lúc thi xong tôi đi sau cô gái ấy, tôi tự nhủ, nếu tôi thi đỗ, tôi sẽ theo đuổi nàng. Để rồi ngày tựu trường chúng tôi cùng lớp, nàng là người thông minh, nhanh nhẹn. tuy nhiên đến lúc đó tôi không đủ dũng cảm để theo đuổi nàng, tôi như bị dội một gáo nước lạnh. Bị ảnh hưởng từ gia đình, tôi luôn cảm thấy tự ti với bản thân mình. Mặc dù sau này người yêu tôi nhận xét tôi là một người rất cuốn hút. Tuổi thơ tôi gắn liền với nỗi sợ hãi và stress, tôi đã từng nghĩ mình không muốn sống, muốn bỏ nhà ra đi hoặc tệ hơn tôi không còn muốn sống nữa. Những mặc cảm, tự ti làm tôi sống khép mình, không có nhiều bạn bè, sống một mình và lủi thủi.
2 ngày cuối tuần, team chúng tôi gần như dành hết thời gian để luyện tập, khớp nhạc, tôi cảm thấy mình thật may mắn, được nắm tay cô, được tiếp xúc với cô gần như vậy, nắm tay, ôm eo nàng, ngửi mùi hương từ da thịt, làm tôi say đắm, ước gì hôm nào cũng được đi tập văn nghệ, đó chỉ là ảo tưởng của tôi. Trở về phòng tôi tự nhủ, tôi muốn được gần cô, hôm nào cũng được nhìn thấy cô tôi mới an lòng.
Nhưng làm thế nào để có thể gần cô đây, cô là phụ nữ đã có chồng, thằng lơ ngơ tép diu như tôi làm sao để có được sự chú ý của cô đây? Hay là thôi, tự dưng lại đi phá hoại hạnh phúc gia đình người ta. Nhưng rồ i lại nghĩ, không, mình muốn được gần cô cũng không phá hoại hạnh phúc gì đâu.
Chiều chủ nhật, chúng tôi thử trang phục biểu diễn, đó là một bộ trang phục múa của Nam nhìn khá kì quái, lạ mắt, đội nữ thì váy múa quá đẹp.
Ngày khai giảng, làm tôi thấy hào hứng kì lạ, lần đầu tiên đứng trước một sân khấu lớn như vậy.
tiếng nhạc bật lên, từ hai bên sân khấu, những bước chạy uyển chuyển của nam và nữ, chúng tôi nhìn nhau, xác định vị trí của đối phương, gương mặt tươi cười. Tiến gần đến bên nhau, nắm tay nhau nhảy múa.
Tiếng hát cất lên:
“ Hãy sống như đời sống để biết yêu nguồn cội
Hãy sống như đồi núi vươn tới những tầm cao
Hãy sống như biển trào, như biển trào để thấy bờ bến rộng
Hãy sống như ước vọng để thấy đời mênh mông…”
(Khát vọng – Phạm Minh Tuấn)
Dàn hợp ca hát quá hay, khiến tôi chìm đắm trong những ảo vọng, cảm giác sức mạnh tinh thần bản thân được tăng 1000 lần, tôi chìm đắm trong ảo tưởng, mình sẽ là người thành công, sẽ đem lại đột phá cho văn minh nhân loại. Sẽ có được sự chú ý của cô.
Dường như sân khấu này chỉ còn lại hai chúng tôi, mỗi khi chúng tôi tách ra, ánh mắt lại tìm kiếm, nhìn nhau, không thể xa rời, rồi chúng tôi lại nắm tay, chân cô nhún lên, tôi dùng hai tay, nâng eo cô lên, mắt dõi theo thân người cô, cao vút, bay, bay mãi.
Tim tôi đập thình thịch nhưng không hề mệt mỏi trong tôi giờ chỉ có niềm vui, tự hào, hạnh phúc.
Tiết mục khai mạc hoàn thành một cách xuất sắc, tôi không ngờ mình lại là một phần trong tiết mục hoành tráng đó. Tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo vang lên không ngớt, sức hấp dẫn mãnh liệt của sự nổi tiếng và vinh quang là như vậy sao, liệu mình có thể làm ca sĩ được không nhỉ…
Mà khoan đã, mình biết hát quái đâu.
Nhanh như cắt tôi đã không còn nhìn thấy cô Ngọc Lan nữa, đám con trai vào một lớp học gần đó thay sơ mi + quần tây rồi quay trở lại vị trí của các lớp. Nhìn ngang ngó dọc, thấy cô Ngọc Lan đã ngồi ở hàng ghế giáo viên từ bao giờ, cô ngồi ở hàng ghế cuối, rất gần với vị trí của chúng tôi.
Đứng bên trên tôi là lớp phó học tập, người mà tôi thầm thương trộm nhớ từ ngày thi ĐH đến giờ. (truyện lớp phó sẽ kể sau)
Con gái hôm nay đều mặc áo dài, hoặc trang phục truyền thống của từng dân tộc, còn con trai thì đơn giản hơn, dự sự kiện cũng chỉ thế thôi, áo trắng, quần tây, thêm quả vest nữa là hết bài.
Cô Ngọc Lan cũng vậy, cô đã thay một bộ áo dài màu hồng cánh sen, nhìn cô rất duyên dáng và tôn lên dáng vẻ thanh lịch nhưng không kém phần thu hút. Tôi phải cảm thán và công nhận rằng áo dài VN là trang phục đẹp và quyến rũ nhất của người con gái Á Đông. Nó vừa kín đáo từ cổ đến gót chân nhưng lại ôm sát thân người, khoe trọn toàn bộ những đường nét nổi bật trên cơ thể người phụ nữ.
Người may ra bộ áo dài VN đầu tiên xứng đáng nhận được sự tôn trọng và nếu có chấm điểm tôi không trần trừ chấm 10+ cho sự hoàn hảo tuyệt đối này.
Từ phía sau, tôi ngắm nhìn, tôi muốn ôm lấy thân người cô, ôm lấy cả bộ trang phục ấy, nó có mị lực rất lớn, nó chắc hẳn phải mềm mại, mịn màng lắm, đặc biệt trên thân người cô nó phát huy hết toàn bộ vẻ đẹp của bộ trang phục đó.
Buổi khai giảng kéo dài khá lâu, theo nhiều bước thủ tục và nhiều ý kiến phát biểu kéo dài, trời thì nóng, làm tôi người cứ lờ đờ buồn ngủ không chịu được.
Bỗng điện thoại tôi rung lên. Ánh mắt hơi mờ ngó qua điện thoại, không quên khép mình vào ngồi sau người phía trước và chú ý cả hai bên sườn, tránh để thầy cô hoặc khách mời nhìn thấy thì không hay, cũng phải tôn trọng vì là buổi lễ khá trang trọng và cũng nhiều khách mời.
Bật màn hình điện thoại, ngó thấy vẫn đen xì vì đang ngồi ngoài trời khá chói mắt nên phải tăng gần như max độ sáng mới có thể nhìn thấy được.
Có tin nhắn từ người lạ: Lan Ngọc
Bạn bè trên FB của tôi tương đối ít, Lớp tôi chả có ai tên Ngọc, gần đây cũng chả quen ai tên Ngọc, lúc đầu tôi nghĩ ngay chắc là mấy bà bán hàng Online kết bạn đại trà đây rồi, chắc lại nhờ Like share bài viết gì của mấy bà đây, thỉnh thoảng cũng hay gặp mấy trường hợp như vậy.
Vào trang cá nhân thì ôi, thật bất ngờ, hóa ra là FB của cô Ngọc Lan.
Tôi thì bình thường tính cách khá nhút nhát, có hôm nào hứng thú lên mới bạo chứ bình thường cứ lù đà lù đù. Giả dụ như trong trường hợp này, tôi rất thích cô Ngọc Lan, nhưng lại không dám kết bạn. Trong lòng thì thâm hiểm thế thôi chứ ngoài đời nhát vl.
Tin nhắn từ Lan Ngọc: “Con trai mà múa dẻo phết, Nguyên nhỉ”
Tôi: “Em nên coi lời cô nói này là khen hay là chê đây?”
Lan Ngọc: “Tại cô thấy hôm trước tập cùng bạn Vinh ấy, rồi một bạn nữa, thấy hai bạn kia động tác ngượng với ngại lắm, chả chịu phối hợp gì”.
Tôi: “Chắc được tập cùng cô nên ngại, chứ bạn khác em thấy chúng nó có ngại như thế đâu”
Lan Ngọc: “Uhh, cô cũng nghĩ vậy, nhưng mà sao em lại không bị như thế?”
Tôi: “Em hơi khác chúng nó một chút”.
Lan Ngọc: “Khác như nào?”
Tôi: “Bí mật chưa thể bật mí cô ạ, em hơi tò mò sao cô lại đi múa hát cùng sinh viên vậy”
Lan Ngọc: “Cô mới về trường năm nay, nên đi để làm quen với mọi người thôi, trước cô cũng hoạt động bên Đoàn nên cũng hay tham gia”
Tôi: “Thế trước kia đi dạy cô cũng hay đi tham gia như này ạ”
Lan Ngọc: “Trước cô dạy ở trường BN cũng hay đi tham gia với bên Đoàn, lấy chồng xong xin được về trường mình dạy”
Tôi: “Đúng là Thuyền theo lái, gái theo chồng mà, bao giờ em mới được như cô đây”
Lan Ngọc: “Ý là bao giờ mới lấy được chồng hả?”
Tôi: “Không, làm gì phải”
Lan Ngọc: “Nghi lắm, con trai gì mà biết múa, rồi thùy mị nữa chữ (icon mặt cười xấu xa)”
Tôi: “Em mà thế thật, là em cướp chồng cô luôn đấy”
Lan Ngọc: “Xin mời”
Tôi: “Nupakachi”
Lan Ngọc: “(Icon mặt cười khiêu khích)”
Khai giảng xong, cuộc sống sinh viên của tôi lại trở về quỹ đạo bình thường.
Buổi chiều, anh Nam rủ tôi đi chạy bộ, hôm nay anh lại rủ được thêm chị Thùy chạy chung. Chị Thùy hôm nay mặc khá đơn giản, quần đùi, áo thun và giầy thể thao, tóc buộc đuôi ngựa. Nhìn chị tôi không khỏi nhớ lại cảnh tượng chị bước ra khỏi phòng tắm, chị nhìn lại tôi, ánh mắt có chút bối rối nên rất nhanh lại nhìn sang hướng khác.
Ánh nắng hoàng hôn buổi chiều thật dễ chịu, chúng tôi chạy qua những tốp tập bóng chuyền, bóng đá, cầu lông… Trường tôi học thì chưa nói đến nhưng về thể dục thể thao các sinh viên, thậm chí giảng viên rất chăm tập thể thao. Hiếm khi nhìn thấy ai đó béo phì, vừa học ngu vừa béo lười tập thể dục chắc chắn sẽ bị hội sinh viên thủ tiêu ngay.
Sau khi chạy một thời gian, người chúng tôi đã nhễ nhại mồ hồ, chuyển sang phần đi bộ và chém gió về trường về lớp, thầy cô… được một lúc chúng tôi lại tiếp tục chạy. Đến lúc trời nhá nhem tối chúng tôi trở về. Trên đường trở về không quên ghé qua chợ sinh viên mua thức ăn buổi tối, hoặc trên đường về cũng la liệt những gánh hàng rong với rất nhiều các mặt hàng rau củ quả, còn thịt cá thì phải vào chợ mới có.
Về đến phòng, lân la sang phòng ông Nam ở ngoài nói chuyện, hóng chị Thùy tắm, mà bà ăn mặc kín cổng cao tường rồi mới đi ra khỏi phòng tắm, nên chẳng hi vọng xem được tiết mục gì hay.
Mấy ngày sau,
Cô Ngọc Lan: “Hello”
Tôi: “Hi”
Cô Ngọc Lan: “3”
Tôi: “4”
Cô Ngọc Lan: “Biết gì chưa, khu tổ hợp GSC nay khai trương mới mở đó”
Tôi: “Là khu nào đấy cô”
Cô Ngọc Lan: “tổ hợp Gym, Swimming pool, Cafe gần đây đó”
Tôi: “À, khu bên đường LTX đó ạ, em thấy nó xây lâu rồi, nhưng cũng không để ý lắm, chỉ nghe nói qua, chứ cũng không biết tên”
Cô Ngọc Lan: “Nó đó, tối nay cô mời em đi cafe nhé”
Tôi: “Wow, em được mời đi cafe cơ ạ”
Cô Ngọc Lan: “Đi không?”
Tôi: “Có chứ ạ”
Cô Ngọc Lan: “8h tối nay nhé”
Tôi: “Vâng ạ”.
Ăn tối xong, tôi khá hồi hộp, chọn một bộ trang phục thật bảnh trai ngắm vuốt chải chuốt, xịt keo vuốt tóc các thứ, mặc đồ thể thao, đi giầy, nhìn cũng đẹp trai ra phết.
Phi con xe SH bóng loáng (Thật ra là con xe đạp) màu mận chín của tôi đến, cảm giác như Hoàng Tử đang đến gặp công chúa vậy, khá phong độ.
Đến quán thì cô Ngọc Lan đã ngồi đó và thật bất ngờ, bên cạnh là chồng cô, anh Lâm. Đầu óc tôi mải nghĩ đến hẹn hò với cô mà quên mất chồng cô, trong đầu tôi bỗng nảy số tanh tách nghĩ: Không biết ông bà này mời café có ý đồ đen tối gì với mình đây và tự nhủ Miếng pho mát có sẵn chỉ có trong bẫy chuột thôi.
Cô Ngọc Lan tươi cười giới thiệu với anh Lâm tôi là một người múa rất dẻo và hay luôn.
Anh Lâm làm trong lĩnh vực xây dựng, lại là cấp quản lý nên công việc khá bận rộn, thỉnh thoảng có công trình xa thì phải đi công tác khá lâu. Sau khi cưới hai vợ chồng tích góp được một ít, nhà nội cho một ít, còn lại vay ngân hàng xây một căn nhà ở đây ở luôn. Cô Ngọc Lan thì xin được về trường VY giảng dạy năm đầu tiên luôn, thuyền theo lái, gái theo chồng, cô mới chuyển về trường nên cũng chưa có bạn bè gì nhiều.
Cả cuộc nói chuyện xoay quanh công việc và cuộc sống của vợ chồng cô và cuộc sống sinh viên của tôi.
Anh Lâm khá dễ gần, cởi mở, tuy nhiên tôi vẫn nhìn ra ánh mắt xăm xoi của anh đối với tôi, chắc đang đề phòng tôi có ý định gì đó với cô Ngọc Lan.
Chúng tôi chào nhau rồi ra về.
Về đến nhà cô Ngọc Lan nhắn tin:
Cô Ngọc Lan: “Có chuyện này, vừa nãy chưa hỏi em”
Tôi: “Gớm, cô cứ nói đi, lại bí mật gì ạ?”
Cô NL: “Ở khu mình uống café hồi nãy ấy, có cả tập Gym ý, vợ chồng cô định đi tập ở đó, tính rủ cả em đi tập chung, đợt này mới khai trương nên đang được giảm giá đó”
Tôi: “Em thấy được đấy cô ạ”
Cô NL: “Đi tập nhé, cô sẽ hỗ trợ kinh phí, được không?”
Tôi: “Em sẽ đi, nhưng cô không phải ngại việc hỗ trợ kinh phí nữa đâu nhá, em lo được mà, khi nào thật cần cô giúp em sẽ nói”
Cô NL: “Ok, chiều mai nhé”
Tôi: “Vâng”
Tôi nghĩ ngay đến những động tác tập Gym, được nhìn ngắm cô khi cô tập, và những trang phục bó sát của cô, nghĩ đến thôi đã thèm nhỏ dãi. Tuy nhiên với mức sống sinh viên không dư giả gì mấy thì thêm một khoản chi tiêu sẽ khiến tài chính thêm bấp bênh, tình trạng ăn mì tôm hoặc ăn rau với cơm không sẽ kéo dài xuyên suốt ngày tháng mất.
Đối với sinh viên thì chạy bộ, thể thao ngoài trời, tập xà là cũng đủ tạo nên một cơ thể săn chắc rồi. Nhưng đối với anh chị chắc là cô ngại chạm mặt sinh viên, tránh ánh nắng làm đen da và tránh ánh mắt soi mói của đám con trai, còn ông chồng chắc cũng ngại phơi mặt ra ngoài đường, nên lựa chọn đi tập ở phòng tập là hợp lý với dân văn phòng, vừa kín đáo mưa không đến mặt, nắng không đến đầu, lại có người kèm cặp, hướng dẫn động tác.
Tôi tắt đèn chuẩn bị ngủ thì có tiếng xe RBL đi vào xóm trọ, lại là phòng Thuỳ Linh.
Tôi lại mò dậy chuẩn bị hành động, đầu tiên là áp tai vào tường nghe ngóng tình hình trước, không được vội vã hấp tấp dẫn đến bị phát hiện.
Phòng bên cạnh vang lên tiếng bước chân, tiếng nói chuyện vọng lại, tôi chỉ nghe được vài từ, nội dung cuộc nói chuyện thì tôi không thể nghe được.
Phòng bên cạnh vang lên tiếng bước chân, tiếng nói chuyện vọng lại, tôi chỉ nghe được vài từ, nội dung cuộc nói chuyện thì tôi không thể nghe được.
.
.
Tiếng nói chuyện thưa thớt dần rồi im hẳn, chỉ thỉnh thoảng có tiếng chuông báo tin nhắn điện thoại vang lên.
Tôi lại mò lấy cái ghế nhựa, nhẹ nhàng đứng lên, cố gắng không cho phát ra tiếng động. Mò lấy chiếc kim đã để ở vị trí quen thuộc và cậy cái chốt chặn lỗ khoan ra. Dòm qua lỗ khoan, mắt tôi nhíu lại vì chưa quen với ánh sáng hắt ra từ phòng Linh.
Sau một hồi nheo mắt, tầm nhìn phóng đến chiếc gương, và bùm, chả nhìn thấy cái gì hết. Góc phản chiếu từ chiếc gương quá hơi cao, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp, tiếng hôn nhóp nhép, rồi tiếng rên rất khẽ.
Bỗng có bóng người nhô lên, chỉ nhìn thấy đầu và một phần lưng của hắn, đầu hói, tấm lưng có vẻ hơi sồ sề, vai rủ xuống, tay hơi béo, tôi không nhìn rõ mặt hắn vì chỉ nhìn thấy đằng sau. Hai tay hắn hướng xuống phía dưới, không rõ là làm gì, rồi tiếng Linh vang lên …ưm… cùng lúc đó đầu hắn cũng ngẩng lên, miệng hắn há ra (bởi vì tôi có thể nhìn thấy đằng sau gáy và má hắn các cơ chuyển động).
Bên dưới hắn bắt đầu chuyển động, nhịp ra nhịp vào đều đều, rồi hắn cúi xuống, tiếng Linh vang lên nhẹ “Không” rồi hắn lại lại ngẩng lên và gia tăng nhịp, cả căn phòng tràn ngập trong nhục dục, tiếng thở gấp gia tăng, tiếng cót két của giường. Rồi đôi chân của Linh dơ cao lên để trên vai của hắn, người hắn hướng về phía trước, nhấp liên hồi, tiếng Linh rên ngày càng rõ ràng hơn, tiếng va chạm da thịt liên hồi, đang vào cao trào thì hắn dừng lại, lẩm nhẩm nói với Linh điều gì đó, rồi hắn biến mất xuống phía dưới.
Bỗng đầu Linh hiện lên, tóc Linh xõa tung, có hơi chút rối, Thuỳ Linh hẳn là đang ngồi trên đùi hoặc bụng của tên kia, Linh nâng người lên rồi từ từ hạ xuống, Linh cong người về phía trước rồi ngồi hẳn xuống, người Linh bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động về phía trước, tốc độ gia tăng nhanh chóng rồi Linh nâng người bắt đầu chuyển động lên xuống, tiếng va chạm giữa hai cơ thể lại vang lên, khiến cả người tôi giờ vô cùng dạo rực, phía bên dưới tôi đã cứng ngắc từ bao giờ, hôm nay tôi không thấy mỏi chân nữa, mà cơ thể như được tiếp thêm công lực, vững trãi đứng trên ghế không biết mỏi.
Người Linh hơi nâng lên, tay chống về phía trước, người ngồi im, chỉ hơi rung rinh, có lẽ Linh đã bắt đầu mỏi, giờ đến lượt hắn thúc ngược từ dưới lên, Linh oằn người rên rỉ được một lúc, cả 2 kêu …a… một tiếng rồi Linh đổ gục xuống. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp của hai người nhỏ dần nhỏ dần rồi trở thành im lặng. Biết là bên kia đã xong, tôi nhẹ nhàng đóng chốt rồi mò mẫm về giường nằm ngủ.
Hôm sau, tan học về, buổi chiều tôi cùng cô Ngọc Lan và canh Lâm đi qua phòng tập, vì là mới khai trương, chúng tôi được ưu đãi giảm 30% trong tuần đầu khai trương. Đứng ở quầy lễ tân có 2 ông anh rất đô con và một bà chị. Nhìn qua là biết dân Gymer rồi.
Có một số lựa chọn để mua vé tập: Vé theo ngày (tập buổi nào trả tiền buổi đó), vé tháng, vé 3 tháng, vé 45 buổi trong 3 tháng (dành cho dân văn phòng, không đi tập thường xuyên liên tục được). Chúng tôi quyết định chọn mua gói tập 45 buổi vì anh Lâm có thể sẽ không đi tập thường xuyên được, có hôm sẽ phải về muộn.
Chúng tôi cung cấp một chút thông tin về họ tên, địa chỉ, SĐT, cân nặng… để lưu thông tin trên máy tính và ghi thông tin cơ bản lên một tờ vé để chúng tôi giữ, cứ mỗi lần đến họ sẽ tích số buổi tập cho mình.
Thủ tục xong xuôi, chúng tôi cất đồ vào tủ. Sau khi cất đồ tôi mới nhìn qua cô Ngọc Lan đang cởi chiếc áo gió, trên người cô mặc một bộ đồ thể thao áo trắng quần sóc ngắn màu đen, giầy cũng màu đen, tóc cô buộc đuôi ngựa, nhìn cực kỳ trẻ trung, khỏe khoắn. Cặp chân dài miên man của cô làm tôi xao xuyến. Tôi chỉ dám nhìn lướt qua cô, vì nhìn lâu quá sẽ bị cô và anh Lâm chú ý.
Chúng tôi bắt đầu khởi động, bước khởi động là cực kỳ quan trọng đối với người tập Gym để làm nóng bản thân, trơn tru các khớp và tránh chấn thương không đáng có. Sau một hồi uốn éo, vặn vẹo, chúng tôi lên máy chạy bộ, anh chủ phòng gym hướng dẫn chúng tôi sử dụng các chế độ: Khởi động, dừng, các chế độ chạy, điều chỉnh tốc độ, độ dốc… và các thông tin hiển thị trên màn hình.
Sau một hồi làm quen với máy chạy, tôi chạy khá sung sức và lâu, đến khi đôi chân tôi mỏi nhừ, cả người ướt đẫm mồ hôi, tôi mới dừng lại, cảm giác mình khởi động hơi quá đà, mệt thế này tí vào tập chính thì không biết còn đủ sức nâng tạ không nữa. Lúc này phòng tập cũng bắt đầu có kha khá người đến tập, nhìn ngang ngó dọc chả thấy cô Ngọc Lan với chị hướng dẫn đâu cả, còn ông Lâm đang được anh hướng dẫn động tác tạ cầm tay.
Tôi chạy sang chỗ ông Lâm tiện thể nhìn ngang ngó dọc phòng tập này. Đầu tiên cái ấn tượng nhất là bốn bề đều là gương (Tập Gym bắt buộc phải có gương, để nhìn vào động tác mình đúng hay chưa, quan trọng hơn là ngắm nhìn cơ thể mình đang tập tạ trong gương giúp chúng ta ảo tưởng, cảm giác như được tăng thêm 200% sức mạnh vậy).
Về diện tích, phòng Gym này khóa thoải mái, rộng rãi, có tương đối đầy đủ các dụng cụ hỗ trợ. Nhìn qua đội nữ, thì thấy họ thỉnh thoảng lại có người đi vào một căn phòng, hóa ra đội nữ còn có thêm một phòng tập Aerobic nữa, mà không thấy cô Ngọc Lan đâu thì chắc chắn là đi vào tập Aerobic rồi.
Một anh cơ bắp cuồn cuộn, đang hướng dẫn chúng tôi động tác tập tạ tay, tiện thể anh ta không quên giới thiệu cho chúng tôi, sử dụng găng tay, bao gối, dây lưng… để gia tăng doanh số, kèm thêm quả sử dụng các sản phẩm dạng bột hỗ trợ phát triển cơ bắp và chế độ ăn uống phù hợp để phát triển cơ bắp một cách tốt nhất. Đối với tôi, cơ bắp cuồn cuộn giống như VĐV thể hình không phải là mục đích tôi hướng đến, mà rèn luyện sức khỏe và một cơ thể cân đối mới là quan trọng nhất.
Đối với chế độ ăn uống, tùy theo mục đích của việc tập Gym là để tăng cân hay giảm cân mà có chế độ ăn uống sẽ là ăn vào lượng Calo nhiều hơn hoặc ít hơn so với lượng calo tiêu thụ. Việc cân đo đong đếm chính xác lượng calo tiêu thụ và hấp thụ là một điều khá loằng ngoằng và phức tạp, nên tôi không quan tâm cho lắm.
Chỉ nhớ là phải hạn chế ăn đồ ngọt, bánh ngọt, nước ngọt có gas, thực phẩm chế biến sẵn, thực phẩm nhiều mỡ như chiên/rán, tránh xa rượu/bia vì nó sẽ gây nhão cơ và ảnh hưởng xấu đến quá trình hồi phục của cơ bắp sau khi luyện tập và không nên ăn mặn…
Đối với chế độ luyện tập, thì mỗi ngày nên tập chung luyện tập một hoặc hai nhóm cơ nhất định, tránh tập dàn trải, không hiệu quả. Hôm nay chúng tôi lựa chọn các bài tập cho cơ tay và vai với tạ cầm tay, tạ đòn. Sau một hồi hì hục, vật lộn với đám tạ tôi thấy mình đã mỏi nhừ cả tay.
Đang đứng vặn vẹo, thư giãn cơ, thì cô Ngọc Lan đi ra từ phòng Aerobic, mắt tôi sáng ngời, không thể rời mắt khỏi cô, cơ thể cô ướt đẫm mồ hôi, tóc có hơi chút rối, phần tóc phía trước thấm ướt mồ hôi, dính lại trên mặt, trên cổ cô, mặt và phần cổ cô ướt đẫm thấm cả xuống áo, sáng bóng dưới ánh đèn, ngực cô thở mạnh phập phồng dưới lớp áo, cô mỉm cười tiến đến phía chúng tôi.
Tôi thì thầm với cô: “Anh bên kia đẹp trai quá cô nhỉ, ước gì”.
Cô Ngọc Lan nhìn theo hướng tôi chỉ rồi cười không nói nên lời: “!”
Tôi đi về, ghé qua chợ mua ít đồ nấu đồ ăn tối, một ít thịt gà, một bó rau về xào và nấu canh, khá đơn giản.
Đến lúc cầm bát ăn cơm thì ối thôi rồi, tay run cầm cập, không có một chút lực nào. Mặc dù lúc đi tập đã được hướng dẫn và tôi đã không sử dụng mức tạ quá nặng và tập để quen động tác thôi nhưng vẫn rất mỏi cơ và đói, háu ăn.
Ăn nhiều cơm đến nỗi bụng no căng tôi mới cảm thấy no. Buổi tập này coi như bỏ, vì tôi tự có cảm giác là mình đã ăn quá nhiều, không những giảm được mỡ trong người, có khi lại càng tích thêm mỡ, nhất là ăn nhiều vào bữa tối.
Tôi tự nhủ rằng bữa sau phải ăn ít lại không thì sẽ xôi hỏng bỏng không.