Truyện Hentai : Lén lút (Khởi nguồn dục vọng) - Chap 01 đang được HentaiVN chuyển tải đến bạn đọc - Hãy truy cập chúng tôi mỗi ngày để đọc truyện Hentai, HentaiZ
Vào một ngày cuối tháng 8, năm học mới lại bắt đầu, tôi đem theo những nhắn gửi từ ba mẹ trở lại thành phố bắt đầu năm thứ hai đại học, năm đầu đại học khá nhàm chán và không có gì quá nổi bật.
Sang năm học mới tôi rất háo hức và kỳ vọng sẽ có những thay đổi trong cuộc sống của bản thân mình.
Như mọi năm bắt đầu một kỳ học mới chúng tôi sẽ đăng ký tín chỉ, được thực hiện trước khi vào học để sinh viên lựa chọn thời gian học, chọn giáo viên, phân lớp học. Cổng thông tin đào tạo của nhà trường sẽ mở vào ngày mai và chúng tôi sẽ tiến hành chọn lớp.
Ngay trong buổi tối trên FB các thành viên trong lớp đã thảo luận rôm rả, rủ nhau học lớp này lớp kia. Hầu hết các môn đều biết hoặc có biết chút ít thông tin về giáo viên nên tôi đã có định hướng về chọn giáo viên để học.
Buổi sáng 8h, cổng thông tin đào tạo đã mở, nhóm Facebook vẫn còn rôm rả chuyện chọn lớp, rồi cán bộ lớp hỏi thông tin của thằng A thằng B loạn cả lên vì từ hôm qua đến giờ không liên lạc được, tình hình chiến sự càng ngày càng nóng vì tình trạng lag càng lúc càng tệ hơn, web nhà trường quay tít mù.
Riêng tôi khá thong thả, với tâm lí kiểu gì mà chả đăng ký được nên bẻ lái sang làm vài ván game trên laptop giải trí đã. 11h quay lại thì tình trạng lag đã được cải thiện, việc đăng ký tiến hành tương đối suôn sẻ với vài thao tác đăng nhập bằng mã sinh viên với mật khẩu và tích tích xong ấn HOÀN THÀNH là được.
Xóm trọ tôi gồm có 5 phòng, theo quy hoạch của bác chủ nhà thì dự định sẽ xây 3 dãy trọ, nhưng sau này lại tính toán lại, để dành phần đất còn lại xây cho anh con trai cái nhà sau khi lấy vợ. Phòng đầu tiên là của Thùy Linh cùng khóa với tôi, tiếp đến phòng 2 là phòng tôi, tiếp là phòng chị Thủy, kế đến phòng anh Nam, cuối cùng phòng chị Thùy.
Buổi tối, cả xóm rủ nhau đi trà đá, chém gió, làm quen với nhau. Thật ra làm quen thì cũng không đúng lắm mà là ra mắt thành viên mới của xóm là Thùy Linh thì đúng hơn, 4 phòng còn lại thì chúng tôi đã ở đây 1 năm trước đó rồi.
Thùy Linh học khoa Toán, cùng khoá với tôi, dáng người cân đối, chiều cao khoảng hơn 1m60, gương mặt thanh tú, nổi bật là đôi mắt to long lanh, ướt át, rất thu hút, khi nói chuyện Thuỳ Linh hay nghiêng đầu lắng nghe, một điều đáng buồn là Linh đã có người yêu học trường VT, cách trường tôi khoảng 7km. Mấy anh em trong xóm chém gió rôm rả trên trời, dưới bể, hướng dương chất cao như núi. Tôi ngồi cạnh Thuỳ Linh, mùi sữa tắm thơm ngát, một cơn gió nhẹ thổi bay tóc em vờn qua đôi má tôi làm tôi ngây ngất.
Sáng thứ 2, buổi học đầu tiên, là ngày quần hùng hội tụ sau bao tháng ngày xa cách, từ đây team bóng đá, team Đế Chế, team Liên Minh, hội chị em, hội bà Tám hóng hớt, hội ăn vặt, hội ngủ gật, hội chia sẻ kiến thức tình cảm… hình thành. Còn hội học nhóm thì không ai vội mà thành lập cả, đầu kỳ cứ ăn chơi đã, cuối kỳ thi lúc đó mới bắt đầu chạy bục mặt.
Sau buổi học những gương mặt hớn hở cười nói đi ra khỏi lớp với một tâm thế phấn chấn lạ kỳ, mà trước đó họ đang ngáp lên ngáp xuống như một con nghiện thèm thuốc, đâu đó vọng lên tiếng hẹn hò học nhóm buổi chiều: “Chiều 2h tại quán Hiếu Game nhé”.
Sau một vài năm chơi game, tôi đúc kết được chân lý, nếu muốn giỏi việc gì đó thì: Đầu tiên bạn phải có năng khiếu, tiếp theo bạn phải nghiêm túc luyện tập việc đó lặp đi lặp lại hàng ngàn lần. Thành quả: Bạn là Cao thủ trong giới Gamer của xóm. Hoặc thành quả sẽ là chơi 1000 trận vẫn mãi là con gà (Noob), do không bao giờ sử dụng cái đầu để chơi game.
Đến ngày thứ hai lên lớp, tôi và chúng bạn đã quen dần với không khí lớp học, tập chung hơn, chỉ cá biệt mấy ông thức khuya chơi game thì vẫn cứ đêm cày ngày ngủ như thường. Buổi chiều làm một số bài tập, lướt web, đọc sách đã đến 5h chiều, oể oải đứng dậy dụi mắt thẳng tiến phòng vệ sinh vì mót đi tiểu lắm rồi.
Ra khỏi phòng, xóm trọ trống trơn cửa khóa chặt, không có ai hết. Đi gần đến nhà vệ sinh thì chị Thùy bỗng đi ra từ phòng tắm, cả hai chạm mặt nhau không khí bỗng trở nên ngượng ngùng, bởi mọi hôm tắm xong chị Thuỳ ăn mặc đầy đủ, chỉnh tề lắm rồi mới ra khỏi phòng tắm.
Hôm nay thấy quấn mỗi khăn tắm màu trắng, phía trên bao bọc một nửa bộ ngực kéo xuống dưới đến một nửa đùi, trên cổ, trên mặt vẫn còn đọng lại những giọt nước li ti, kết hợp với ánh nắng chiều, làm cho cả thân người chị như long lanh huyền ảo.
Cả người tôi cứng đờ, đi qua chị, mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm làm cho tôi cảm giác như đang phê pha ở một chốn bồng lai tiên cảnh nào đó, chị nhanh nhanh đi ngang qua, khăn tắm bị móc vào xe đạp, bị kéo lên 1 đoạn, ôi cái đùi miên man của chị càng lộ rõ hơn, nhưng bằng cách thần kỳ nào đó khăn tắm vẫn ôm chặt lấy cơ thể ấy.
Đang định mở cửa phòng vệ sinh thì bỗng aaa…. Một tiếng, quay mặt lại thấy toàn thân chị trần truồng không một mảnh vải, cái khăn tắm màu trắng đã nằm bẹp dưới đất, tôi hoảng hốt, mắt chứ A mồm chữ O, toàn thân tôi như cứng đờ, thị giác hoạt động tối đa thu vào trong não toàn bộ quang cảnh trước mặt, toàn thân chị nước da bánh mật, khỏe khoắn phần bụng thon gọn, tô điểm bằng cái rốn nhỏ xinh, nhanh như cắt chị cúi người lụm nhanh cái khăn tắm quấn lại trên người, trong khoảnh khắc đó ánh mắt tôi tia ngay xuống phần dưới, cặp mông to tròn của chị ở tư thế cúi người hiện lên đầy gợi cảm, lúc đó trong đầu nghĩ ngay rằng: Được một lần vuốt ve nó thì hay biết mấy.
Bỗng nhiên một màu đen hiện lên phía trước làm tôi choáng váng, giống như một người đang đi lạc giữa sa mạc thiêu đốt, đột nhiên nhìn thấy ốc đảo, nổi bật giữa sa mạc khô cằn, tôi nuốt nước bọt cái ực, cổ họng khô khốc. Nổi bật, thực sự nổi bật, cả cơ thể uốn lượn đột nhiên hiện lên 1 đám cỏ non đen nhánh, tươi mơn mởn. Chị luống cuống mở cửa phòng chui tọt vào trong đóng cửa cái rầm… tôi thì vẫn bất động tồng ngồng người cứng đờ, thằng cu em nó đội quần lên tư thế hiên ngang kiểu “cho em nhìn với”.
Lần đầu tiên trong đời thực tôi được thấy một cơ thể trần truồng gần đến vậy, những bộ phim AV làm sao so sánh được cảm xúc thực khi đứng gần một người con gái đang phơi trọn vẻ đẹp trước mắt chứ. Lúc đi tè thằng cu em vẫn cứng ngắc, lôi mãi nó mới ra, đi tiểu những tia nước nhỏ đi so với bình thường, giải quyết xong cảm thấy khoan khoán vì trút bỏ được gánh nặng, trở về phòng lại nằm bẹp trên giường tim vẫn còn hơi loạn, lòng vẫn không thôi cảm thán: “Đẹp quá”.
Nằm một lúc nghe thấy tiếng dép xoẹt xoẹt, chắc ông Nam ổng tan học về, một lúc sau ông gọi í ới:
“Nguyên ơi, đi chạy bộ e ei”
“Không, hôm nay em không đi đâu”
“Chán thế, để sang rủ mấy ông xóm bên kia vậy”
“Vâng”.
Nằm một lúc lâu, tôi mò dậy gửi một tin nhắn qua Messenger: “Em không nhìn thấy gì đâu nhé”. Đầu bên kia chị đang online, dấu “…” nháy liên tục vì chị Thùy đang soạn tin nhắn trả lời tôi, đợi mãi vẫn là dấu “…” nháy liên hồi, chị đang soạn tin trả lời nhưng chắc vẫn đang ngượng ngùng, do dự không biết trả lời tôi như nào. Mãi đến tối chả có tin nhắn phản hồi, thành ra tin nhắn của tôi ở trạng thái “Đã xem” và người xem không có ý kiến gì. Bị bơ luôn.
Sáng sớm hôm sau, dậy đã không thấy chị Thuỳ đâu cả, chắc ngại chạm mặt tôi nên chị dậy sớm rồi lên lớp luôn rồi.
Trước khi vào giờ học, lớp trưởng thông báo: Để chào mừng ngày khai giảng 5/9 sắp tới khoa ta sẽ đóng góp một số tiết mục văn nghệ chào mừng ngày khai giảng. Vì là năm thứ 3 nên ngày khai giảng sẽ cử ra một số đại diện của ban cán sự lớp và một số thành viên dự khai giảng, chứ không cần phải cả lớp đi (Chủ yếu là mấy em năm nhất dự thôi).
Mọi lần văn nghệ tôi đều tìm lý do hoặc trốn không đi tập vì tôi biết giọng ca vàng của mình sẽ làm cho các khán giả tặng vài đôi dép vào mặt, mặc dù được lớp phó động viên rằng cứ đi đi cho đẹp đội hình. Lần này tôi có dự cảm chẳng lành lần này sẽ có trong đội hình văn nghệ. Khi lớp trưởng đọc danh sách, tôi nín thở chờ đợi, nhưng kỳ tích lại xuất hiện, đến tên người cuối cùng vẫn không có tôi, tuyệt vời.
Chưa vui mừng được bao lâu thì lớp trưởng lại công bố tiếp: Cũng là để chuẩn bị cho khai giảng, tất cả các khoa sẽ cử ra một số sinh viên khác ngoài những người đã có trong tiết mục văn nghệ của các khoa, tập dượt một tiết mục khai mạc, số lượng diễn viên lớn. tiết mục này sẽ tập riêng để không bị trùng lịch tập với các khoa và để tiết kiệm thời gian vì ngày khai giảng đã cận kề rồi. Cuối tuần này, thứ 7, 8h sáng những người có tên sau tập trung tại nhà A1 để họp đội văn nghệ của trường…..Khải Nguyên….
Xong đời, tên tôi có trong danh sách văn nghệ của Trường luôn, ở khoa còn quen người nọ người kia đi còn đỡ ngại, lần này cho đi văn nghệ của Trường luôn thì hay rồi, chả quen ai với trốn thế méo nào được.
Tan trường với tâm thế oể oải, vì cái vụ văn nghệ này khá tốn thời gian và tập cuối tuần nữa nên coi như cả tuần chả có ngày nghỉ, có khi phải tập cả buổi tối để thành thục động tác, ghép nhạc các kiểu nữa. Nghĩ đến thôi đã thấy mệt hết người.
Buổi chiều chẳng có tâm trí mà học với hành, lại làm vài ván game. Tối đến trằn trọc mãi, cay cú không thể nào ngủ nổi. Bỗng có tiếng xe tay ga RBL đi vào xóm trọ, tôi thì cực kỳ dị ứng với tiếng động cơ của RBL vì nó quá ồn. phòng 01 có tiếng mở cửa chắc Thuỳ Linh với bạn nó hoặc ai đó đưa về. Một lát sau phòng Linh có tiếng động lạ, tiếng kẽo kẹt ~~~ liên hồi, rồi đến tiếng nhóp nhép…
mắt tôi sáng ngời, tim tôi bắt đầu đập mạnh, tôi nhẹ nhàng rời giường, nhẹ nhàng áp má, bịt tai kia lại, nghe ngóng tiếng từ bức tường đối diện, nói thật tôi khá mê bộ môn nghe lén này, nó còn kích thích hơn cả việc xem mấy bộ phim cấp 3 trần trụi, mặc dù chỉ là âm thanh nhưng cái làm tôi kích thích là trí tưởng tượng phong phú của mình, với cách vách là âm thanh thực tế sống động, mà ở các bộ phim tôi xem không thể nào đem lại được.
Đầu óc tôi như đang nhảy múa, điên cuồng tưởng tượng ra khung cảnh phòng bên cạnh, có thể là người yêu hoặc một thằng nào đó hoặc một ông chú đã có vợ nào nó đang điên cuồng cùng Thuỳ Linh làm tình.
Cuộc mây mưa kết thúc, tôi lại nhẹ nhàng mò trở lại giường, đến lúc này tôi không chịu nổi nữa chuyện của chị Thùy với hiện tại làm tôi như muốn nổ tung, đành quay tay 1 nháy giảm bớt dục vọng đang quá mạnh mẽ trong người mình. Cùng lúc đó có tiếng khởi động xe RBL rồi hắn phóng vù đi trong màn đêm.
Sáng hôm sau tôi thức dậy, việc đầu tiên là nhòm ngó vào bức tường sát phòng Thuỳ Linh, tôi đang cố tìm ra một khe hở, hoặc một điểm yếu nào đó để tôi có thể đục một lỗ nhỏ sang phòng Linh, nhìn ngang, ngó dọc, chả tìm ra một tia hi vọng nào thông sang đó cả, bởi vì bức tường tương đối dày, giả sử tôi khoan được một lỗ sang phòng Linh đi chăng nữa thì Linh sẽ phát hiện ra ngay thôi, lúc đó thì ôi thôi bẽ mặt, chắc chỉ có nước bỏ học.
Đến chiều, đang say mê nghiên cứu bộ môn Liên Minh Huyền Thoại, thì bỗng có tiếng Thuỳ Linh í ới gọi. “Nguyên ơi! Có nhà không? Tớ nhờ tí”
Tôi: “có, đang chơi LOL”, Linh đi sang phòng tôi: “Tớ mới mua cái giá sách mới, loay hoay mãi không treo lên được, cậu sang giúp tớ một chút được không?”
Hôm nay Linh búi tóc, lộ ra cái cổ trắng ngần, ở nhà sinh viên nữ chả bao giờ trang điểm, nhưng chính vì không trang điểm nên tôi có thể thấy được vẻ đẹp tự nhiên trên khuôn mặt của Thuỳ Linh. Thuỳ Linh là một người rất biết cách ăn mặc, áo thun bó sát và một chiếc quần thể thao, cả người Linh toát lên phong cách trẻ trung, tự tin và thu hút.
Chạy sang phòng Thuỳ Linh thì thấy phòng bài trí khá ngăn nắp, gọn gàng, dưới nền là khung sắt để treo giá sách, một vài cái đinh với một cây búa, chắc mượn được của bác chủ nhà. Trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý tưởng.
Tôi: “Cái giá sách này mà để nhiều sách lên thì sẽ rất nặng linh ạ, nếu dùng đinh tớ e là nó không giữ được, đến một lúc nào đó nó sẽ sập xuống thôi, với cả dùng đinh đóng khó lắm, nếu đóng vào phần gạch bên trong nữa nó còn chả vào, nứt tường ra nhìn xấu lắm”.
Linh: “Thế thì phải làm sao, hay là phải khoan vào”.
Tôi: “Bác chủ nhà kiểu gì chả có cái khoan điện, còn vít với tắc kê nhựa thì mình tự mua lấy thôi, cậu chạy vù ra quán đồ điện nước hoặc quán bán đồ sắt hỏi kiểu gì chả có. Đợi tí tớ chạy lên hỏi bác chủ nhà xem có khoan không đã nhé”.
Tôi phi như tên bắn lên nhà bác chủ nhà trọ.
Tôi: “Bác ơi, nhà mình có cái khoan cầm tay không ạ, cái Linh nó muốn lắp cái giá sách bác ạ”.
Bác chủ nhà: “Nhà bác có, nhưng tháng trước nó bị hỏng rồi”.
Mặt tôi lúc đó như một đứa trẻ đợt tết đang ăn mừng vì được vài triệu tiền lì xì, bỗng bị mẹ lấy mất với lí do: Để mẹ giữ hộ.
Tôi: “Vâng, cảm ơn bác”. Rồi lết cái xác đi về, được nửa đường thì bác í ới gọi lại.
Bác chủ nhà: “Bác quên mất hôm vừa rồi nhà bác cũng treo mấy cái móc quần áo, có mượn tạm của anh Lâm nhà gần đây thôi, nhưng trả rồi, thế có mượn nữa không?”
Tôi mặt lại dạng ngời như bóng đèn Rạng Đông 120w: “Có, có chứ ạ”.
Bác chủ nhà: “Thế mày đi theo Bác”.
Tôi: “Vâng ạ”.
Bác chủ nhà: “Lâm ơi, có nhà không”.
Nhà anh Lâm cách nhà trọ chúng tôi vài dãy nhà, ngôi nhà 2 tầng được thiết kế khá đẹp, nổi bật giữa những ngôi nhà ở đây.
Một anh tầm khoảng 30 tuổi đi ra.
Anh Lâm: “Chú Định ạ, đi vào trong nhà uống nước chú”
Tôi: “Em chào anh”.
Bác chủ nhà: “Thôi để khi khác, cháu đây là người thuê trọ nhà chú, sang nhà cháu muốn mượn cái khoan nhà mình một chút, của nhà chú hỏng vẫn chưa mua cái mới”
Anh Lâm: “vâng, thế chú đợi cháu chút nhé, hay là chú và em vào trong nhà uống nước đã”.
Bác chủ nhà: “Thôi, chú đợi ở đây cũng được”.
Anh Lâm cũng đi ra với một cái hộp chuyên dụng để đựng máy khoan, và đưa cho tôi, cảm xúc tôi lúc đó giống như ngày Vía Thần Tài được mẹ tặng cho vài chỉ vàng lấy hên vậy.
Mang được cái khoan về lòng tôi vui phơi phới. “Ta đi trong muôn ánh sao vàng, rừng cờ tung bay. Rộn ràng bao mê say những bước chân dồn về đây”
Tôi: “Linh ơi, tớ mượn được cái khoan rồi nè, kaka”
Linh: “Khiếp đi đâu lâu thế?”
Tôi: “À, cái khoan này là mượn của một anh gần đây, cái khoan của bác chủ nhà bị hỏng rồi”
Linh: “Vậy được rồi, tớ chạy đi mua…mua cái gì nhỉ”
Tôi: “Bảo chủ quán bán cho loại vít, tắc kê cho mũi khoan Phi 8 nhé, có 8 lỗ tất cả, mua dự phòng thêm vài cái nhé”
Linh lẩm bẩm: “Vít, Tắc kê phi 8, vít tắc kê phi 8…”
Tôi bắt đầu đo đạc, đánh dấu các vị trí cần khoan. Đánh dấu xong tôi bắt đầu lắp mũi khoan dài nhất và cắm điện, tiếng động cơ điện gầm rít làm tôi thích thú nhìn vào vị trí khoan, mũi khoan đầu tiên không phải ở các vị trí đã đánh dấu mà nằm hẳn về bên phải cách vị trí đánh dấu khoảng 7cm. Tiếng động cơ điện gầm rít, tôi đang rất tập trung vào vị trí khoan, trên mặt đang cười một nụ cười đen tối. Tôi không để ý ngoài cửa bác chủ nhà đã đứng đó từ bao giờ.
Bác hàng xóm: “Có cần tao giúp một tay không”
Tôi giật mình, cố trấn tĩnh nói: “Dạ không cần đâu ạ, cái này cháu làm được”
Bác chủ nhà: “Thế cũng được, thanh niên phải thế, tao đi chạy bộ đây”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngó ngó bác chủ nhà đi xa rồi bắt tay vào khoan, sử dụng mũi khoan dài nhất có trong bộ đồ, động cơ lại gầm rít, khói bay mù mịt, tôi chỉnh góc khoan sao cho nó chếch về bên trái và hơi hơi chếch xuống dưới chứ không để thẳng tưng, vì ở vị trí này cao quá đầu tôi luôn, nếu khoan thẳng nhìn từ phòng tôi sang coi như chỉ nhìn thấy bức tường đối diện. cảm giác mũi khoan dài đã thông sang phòng tôi, tôi lại ngó ra ngoài sợ bị ai đó phát hiện, thay mũi khoan ngắn vào khoan các vị trí đã đánh dấu. xong việc tôi gom lại bụi, đá dưới nền nhét vào lỗ khoan sâu đầu tiên thông sang phòng tôi, cẩn thận nhét từng chút một đến khi hố khoan gần đầy chỉ để lại một hố khoan nông.
Nhìn lại thành quả của mình, tôi cười nụ cười đầy đen tối, tưởng tượng cái khoan mình đang cầm giống như một người lính vừa cầm khẩu AK47 bắn hàng loạt đạn: Tằng tằng, tằng tằng, tằng tằng… đầy chuẩn xác, kẻ địch chết như ngả dạ.
đúng lúc đó Linh đi mua vít với tắc kê nhựa trở về. tôi loay hoay một lúc cuối cùng cũng lắp xong, người nhễ nhại mồ hôi.
Linh hỏi: “Ủa, còn 1 cái lỗ khoan này là sao Nguyên?”
Tôi: “À, lỗ khoan đó lúc đầu chưa “đúng tư thế” nên nó hơi lệch với cả tớ căn nhầm chiều dọc sang chiều ngang ấy mà, để lấy 1 cái tắc kê nhựa đóng vô đó, khi nào cần dùng đến thì đóng vít vô.”
Linh cười cười, khuôn mặt kèm theo một nét ranh ma: “Ra vậy”
Nhân lúc Linh không để ý tôi nhanh trí cắt bỏ phần đầu Tắc kê nhựa để tạo lỗ thông có thể nhìn thông qua đó, rồi nhanh chóng đóng vô lỗ khoan. Tôi tự nhủ nhờ có “Thiên thời, địa lợi, nhân hòa” coi như đã hoàn thành giai đoạn khó nhằn nhất của kế hoạch. Nhìn ngắm chiến lợi phẩm của mình một cách hoàn mỹ.
Lỗ khoan đó nằm gần đỉnh của giá sách, độ cao khoảng 1m75, được khoan thông sang nhà tôi. Từ vị trí phòng tôi có thể nhìn xuyên tường và thấy cánh cửa phòng Linh (trong trường hợp Linh ở nhà và mở cửa) cửa sẽ che đi lỗ khoan đó, trường hợp này coi như bỏ không nhìn thấy gì. Nhưng nó lại có ích bởi vì ban ngày sáng rõ mọi người sẽ để ý đến lỗ khoan đó. Mà lúc Linh mở cửa thì làm gì có truyện gì để phải nhìn lén cơ chứ. Lúc đó thì cứ đi thẳng sang nhà nó mà nhìn.
Vị trí đó tôi cực kỳ tâm đắc và hài lòng:
Thứ nhất: ở vị trí cao Linh hoặc ai đó không thể nhìn thấy bên trong lỗ tắc kê có gì, vả lại có nhìn đi nữa thì cũng chỉ thấy một mảng đen nhánh sâu hun hút, vì tôi đã bịt từ đầu kia rồi. Với cả sẽ không có ai rảnh tay táy máy nghịch ngợm ở vị trí cao như vậy.
Thứ hai: vị trí này sẽ không ai mảy may nghi ngờ sự bất thường của lỗ khoan kỳ dị đó. Bởi vì giường của Linh nằm ở ngay bức tường sát vách phòng tôi. Mà lỗ khoan lại ở vị trí cao chót vót trong bức tường đó, thành ra nếu muốn nhìn trộm giường ngủ qua lỗ khoan đó là không thể.
Có người sẽ thắc mắc: Ủa, vậy cái lỗ đó chỉ để nghe lén cho chân thực hơn thôi à?
Tôi là một người cầu toàn và luôn khao khát sự hoàn hảo, một người tương đối tỉ mỉ và thận trọng trong mọi việc, mặc dù học hơi ngu nhưng luôn cố rèn luyện trí não để có một tư duy toán học logic. Tôi luôn nghĩ: Mọi vấn đề trên đời này đều có rất nhiều cách giải quyết, quan trọng là bạn phải biết sử dụng chất xám trong mọi việc.
Ở trường hợp này, vì để bảo vệ mình một cách an toàn nhất, không bị phát giác, phải cần có một điều kiện nữa: Góc nhìn của tôi cần có một vật hỗ trợ nữa đó là: GƯƠNG. Một phát minh vĩ đại từ thời xa xưa.
Thời phong kiến Trung Quốc họ đã biết sử dụng đồng hoặc hợp kim của đồng để chế tạo gương, nếu để ý một chút thì trong các bộ phim cổ trang của Trung Quốc sẽ thấy phụ nữ hay soi những chiếc gương màu vàng vàng, chính nó đó, hình ảnh không được “trong” cho lắm. Còn tuyệt nhiên tôi chưa bao giờ thấy phái mạnh thời đó sử dụng gương, bởi vì họ bận đi chiến tranh, chiếm lãnh thổ hoặc tu luyện một môn phái ma quái nào đó mà theo mô phỏng lại trên phim ảnh cổ trang các nhà sản xuất phim đã kĩ sảo hóa hình ảnh khiến cho những cái đầu đầy trí tưởng tượng hoang đường của các mọt phim cổ trang mê như điếu đổ. Ấy thế là tôi nói phim cổ trang hồi tôi còn là học sinh (Tây du kí, Thủy Hử, Tam Quốc, Võ Lâm, Thiên Long Bát Bộ…) đến thời điểm hiện tại phim cổ trang TQ càng ngày càng dở ẹc, diễn viên thì đẹp đấy, trang phục xịn đấy, kĩ sảo thì phát triển đấy nhưng chỉ đóng cho các thiếu nữ tuổi đôi mươi xem mấy bộ phim ngôn tình cổ trang. Tôi thấy chướng mặt vô cùng, nhạt toẹt.
Thời kỳ hiện đại kỹ thuật tráng gương đã được phát triển, và gương được ứng dụng phổ biến trong đời sống.
Trở lại với cái Gương của phòng Linh, một chiếc gương hình chữ nhật được treo cao khoảng 1m65 chiều dài đâu đó vào khoảng 25x35cm, tôi đã tính toán hướng đi của mũi khoan để tạo thành góc nhìn với chiếc gương, phản chiếu hình ảnh của chiếc giường phòng Linh. Hi vọng tính toán của tôi là ăn khớp. Tôi đã có ý tưởng về chiếc gương lớn hơn, nhưng sẽ phải chờ thời cơ thích hợp mới triển khai được.
Mọi việc đã xong, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi nhẹ, xin lỗi tổ tiên, Cháu không dùng gương vào nghiên cứu khoa học, phát triển văn minh nhân loại mà lại ứng dụng gương vào việc đen tối và đầy tội lỗi này.
Mọi thứ đã xong, Linh dọn dẹp, tôi mang máy khoan đem trả anh Lâm, đến cửa ngó chả thấy ai tôi gọi vọng vào. Thì thấy giọng của một chị gái đáp lại nói tôi mang vào bên trong nhà kho cất giúp chị, chồng chị mới đi tập thể dục, tay chị đang cầm đồ nấu ăn nên không tiện cầm vào.
Trước mặt tôi là một chị kính cận, chắc lớn hơn tôi vài tuổi, mặc một áo ngắn tay cổ chữ V, quần dài đồng màu, gương mặt toát lên vẻ tri thức, thông minh, tóc xoăn sóng lơi, đen nhánh dài đến ngang lưng, đang lọ mọ trong phòng bếp, thấy tôi vào chị cười.
Tôi mở lời trước: “Em chào chị, chị ơi cái máy khoan nhà mình thường để ở chỗ nào trong kho ạ?”
Chị: “Chị cũng không rõ đâu, em cứ để tạm trong ấy, lát nữa chồng chị về, chị bảo chồng chị cất lại cho”
Tôi: “Vâng ạ”. Cất tạm cái khoan trong kho tôi đi ra.
Trở ra tôi nói tiếp: “Em cảm ơn nhà mình đã cho em mượn máy khoan nhé”
Chị tinh nghịch: “Thế em định trả công nhà chị như thế nào đây?”
Tôi ấp úng: “Công ạ, cái này, cái này…” cả người tôi đơ ra không biết trả lời như nào.
Chị cười: “Chị đùa thôi, công cán gì đâu, mà em học trường VY đúng không? khoa nào vậy?”
Tôi: “Em bên khoa Kinh tế, khóa 46 ạ.”
Chị: “Ohh, vậy hả”
Tôi tò mò: “Chị cũng học trường VY ạ”
Chị: “Không, nhưng có chút liên quan”
Tôi: “Liên quan như nào ạ”
Chị: “Từ từ rồi em sẽ biết thôi!”
Tôi cảm ơn rồi chào chị rồi đi về, cũng không giới thiệu tên với hỏi tên chị. “Từ từ rồi em sẽ biết thôi”, như câu nói của chị lúc nãy. Không có gì phải vội.
Trên đường về tôi nghĩ lại cái câu mà chị bảo “Thế em định trả công nhà chị như thế nào đây?”.
Tôi thầm nghĩ: Trả công cho nhà chị thì khó chứ trả công cho riêng chị thì dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng em, úp mặt vào ngực chị em cũng làm.
Trở lại phòng, tôi vội vàng đóng cửa, nhanh chóng thu dọn một ít bụi rơi vãi xuống nền đất, bịt kín và ngụy trang cho cái lỗ trên tường. Chờ khi Linh không ở phòng, tôi mới có thể tiến hành bước tiếp theo. Đêm khuya tôi trằn trọc mãi không ngủ được, buổi sáng tôi cố lết cái xác ra khỏi giường ngáp ngắn ngáp dài. Đến lớp tôi trốn xuống dưới bàn cuối cùng, nơi tập trung những thành phần bất hảo như: Game thủ hay buồn ngủ sinh hoạt múi giờ Châu Âu, dân “Anh Chị”, sinh viên hiếu học được anh chị/bạn bè trao tặng học bổng theo ngày (Đi học hộ)…
Hôm nay tôi được vinh dự ngồi cạnh 1 thằng sinh viên hiếu học như vậy, sau một hồi đấu tranh trên tinh thần dọa dẫm tên này khai buổi này hắn được 100k tiền đi học hộ. đang chém gió vui vui với nó thì lúc đó giáo viên môn Tiếng Anh đi vào lớp.
Cả đám con trai bỗng nháo nhác ồ lên, tất cả lớp học đứng dậy, mọi con mắt đều đổ dồn về phía bục giảng, dõi theo một thiên thần đang bước đi từng bước trên bục giảng, nàng cao khoảng 1m68, gương mặt thanh tú, sống mũi dọc dừa trên đó là cặp kính cận, tóc xõa rẽ ngôi, nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, kèm theo một chân váy bút chì ngang gối, tôn lên dáng người cân đối hoàn hảo, eo thon gọn, hông nảy nở, chân mang giầy nữ bít mũi gót thấp. cả người nàng toát lê vẻ trang nhã, lịch sự.
“Good morning class”
“Good morning teacher”
“Sit down, please”
“Hello class, my name is Ngọc Lan this semester I will be teaching this class, I….. Anyone have question for me”
Vài ông môi mấp máy, chắc đang định nói gì đó, nhưng có thể với vốn Tiếng Anh ít ỏi, hẳn là không đủ tự tin đứng lên hỏi, hoặc là sợ đặt câu sai giống tôi ^^. Bỗng có một thằng nào đó bạo gan đứng lên hỏi: “Are you married?”
“Yes, I have been married for 2 years” Cô dơ tay lên có đeo nhẫn ở ngón áp út.
Cả lớp lại Ồ lên.
Tôi thì ngẩn người, đầu óc quay cuồng, nhìn cô giáo và suy nghĩ: Cô giáo nhìn rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi?
Đầu óc tôi trống rỗng. Buổi học cảm giác trôi đi quá nhanh, cô giáo cúi xuống viết bảng, lúc viết từ mới, nàng xóa bảng, cơ thể lay động, cảm giác bộ ngực của nàng đong đưa rung rinh.
Đám đực rựa lớp tôi, đến lúc tan lớp vẫn luyến tiếc không rời lớp. chắc chúng nó cũng giống tôi, cả người lâng lâng, cứng đờ, hoặc là chúng nó đen tối, một số không dám đứng dậy ra khỏi lớp, mọi khi tan lớp là chúng nó chạy như bay ra ngoài rồi.
Đám đực rựa lớp tôi, đến lúc tan lớp vẫn luyến tiếc không rời lớp. chắc chúng nó cũng giống tôi, cả người lâng lâng, cứng đờ, hoặc là chúng nó đen tối, một số không dám đứng dậy ra khỏi lớp, mọi khi tan lớp là chúng nó chạy như bay ra ngoài rồi.
Đến những tiết tiếp theo trong đầu tôi cứ quanh quẩn những suy nghĩ về cô giáo Tiếng anh, nguôi ngoai được một lúc lại nghĩ đến cả Thuỳ Linh nữa, những người phụ nữ quanh tôi sao quá xinh đẹp mà tôi lại bất tài, vô dụng, làm sao để một lần có được họ đây. Nghĩ đến Thuỳ Linh, tôi lại nhớ đến lỗ khoan chưa được xử lý, đầu tôi xoẹt một cái, đúng rồi, đúng rồi, cô giáo là chị gần xóm trọ mình, Hôm mượn cái khoan.
Đến ngày thứ bảy, tâm trạng tôi chán ngắt, vì chưa đục tường được, thứ nửa, lại phải đi tập văn nghệ.
Lết cái xác đến trường, chỉ là hôm nay nhẹ hơn, vì không phải mang sách vở gì hết. đi tay không đánh giặc, may có thêm mấy thanh niên quen quen ở khoa nữa, không thì cũng ngại chết.
Không như mình tưởng tượng, vì là văn nghệ của trường nên toàn hàng zai xinh gái đẹp, Tôi thì thân hình cũng không đến nỗi nào, mỗi tội giọng hát vàng của tôi quá triển vọng, đấy là cái vòi hoa sen nhà tôi nói vậy.
Gần đến 8h, bỗng có một người xuất hiện làm tôi rất bất ngờ, không biết cô Ngọc Lan đi đâu, mà thấy tiến đến chỗ chúng tôi. Tôi đoán già đoán non, có khi cô Ngọc Lan đến hướng dẫn chúng tôi múa cũng nên. 8h mọi người đã tụ tập đông đủ, các thành viên trong ban chấp hành Đoàn trường và một chị hướng dẫn múa (hình như thuê bên ngoài).
Tiết mục này sẽ là biên đạo múa và một bài nhạc, dĩ nhiên tôi sẽ chỉ là diễn viên quần chúng, tức là đảm nhiệm một phần múa may quay cuồng mà thôi.
Đối với múa hát, thì hướng dẫn đám con trai múa là khổ nhất, bởi vì đám loi nhoi này người thì cứng đờ, động tác thì sau vài đường cơ bản là quên sạch, rất khó đào tạo, nên đối với nhóm nam số động tác sẽ ít và thiên về sức mạnh cơ bắp và hỗ trợ đội nữ múa nhiều hơn. Đấy là phải loại mấy ông hát hay ra, vì được luyện tập nhiều nên mấy ông hát hay cũng sành sỏi hơn chúng tôi.
Chị hướng dẫn và thầy cô phân công cụ thể từng nhóm để tập.
Bắt đầu tập với sự lóng nga lóng ngóng, làm cô Phó bí thư mặt đỏ bừng quát tháo đám con trai. Còn chị hướng dẫn thì khá kiên nhẫn hướng dẫn từng động tác (được trả tiền nó phải khác). Đám con trai loi nhoi diễn viên quần chúng khá khó bảo và không có tí tiến bộ nào.
Tập xong màn chạy ra mở màn, thì động tác khá đơn giản, chạy ra theo đúng đường rồi giơ tay, múa may một chút.
Tiếp đến một số động tác khó hơn, như bước đi, xoay người, đánh tay. Làm đám con trai cứ ngơ ngơ đứng rồi cười, động tác khá ngượng ngùng.
Còn 1 đội hát chính đội đấy một góc tập hát riêng.
Sau này tôi mới biết cô Ngọc Lan cũng giống tôi, hát dở ẹc, được cái từ nhỏ rất thích múa. Mới chuyển về trường công tác nên cũng muuốn tham gia một chút hoạt động để làm quen với mội trường và con người mới, trước khi còn là sinh viên, cô cũng rất hay tham gia các hoạt động đoàn thể là cán bộ đoàn của khoa, nên khoản múa may cô rất thích. Đúng là không ai hoàn mỹ cả, vừa hát hay, múa đẹp, lại giỏi giang nữa, thì còn gì là công bằng ở đời nữa.
Tiếp theo là đến phần kết hợp động tác giữa nam và nữ, biên đạo múa bắt đầu chia cặp, động tác sẽ là chạy vào 2 người đối mặt nhau, rồi nắm tay xoay xoay 2 vòng. Bước đi, nhún, kết hợp đánh tay rồi nam bế nữ lên cao.
Đội nữ thì học động tác nhanh không chịu được, múa lại dẻo, động tác thì chỉnh vài lần là chuẩn. Nhìn vào đội nam thì ối zồi ơi chán kinh khủng, mấy gã lù đà lù đù (bao gồm cả tôi), người cứng nhắc, chị hướng dẫn múa chỉnh hoài không được vẫn cứ sai. Cứ gãi đầu e lệ như gái mới về nhà chồng, rồi nhìn nhau cười. Đội nữ nhìn cứ hằn học.
Chính vì đội nữ múa dẻo là bản năng rồi, nên đội nữ động tác nhiều hơn đội nam gấp 2-3 lần. Đến lúc ghép động tác kết hợp Nam-Nữ thì lại càng khó.
Tôi được ghép cặp với một bạn nữ khá xinh, nhưng tôi không thể tập trung được, mà ánh mắt cứ nhìn cô Ngọc Lan mãi không thôi.
Về nhà tôi được thêm vào nhóm múa trên FB để thông báo lịch tập và trao đổi một số thông tin. Ngó qua phòng Thuỳ Linh thì không thấy em ở phòng, đến tối cũng không thấy về. Đây là thời cơ tốt để tôi hành động, đóng chặt cửa phòng, lấy ra một dây thép dài, cứng bắt đầu công cuộc khoét tường, dọn đường cho tầm nhìn sang phòng em Linh, tôi bẻ cong đầu dây thép, khéo léo kéo hết cát về phía phòng tôi, không được để cát rơi sang phòng em Linh được sẽ bị lộ ngay, dùng đèn pin điện thoại soi mói cẩn thận, tất cả cát đã được lấy ra, tuy nhiên chưa thể nhìn sang được vì bên kia tối om, tiếp theo sẽ phải ngụy trang cho cái lỗ đó và làm sao để có thể đóng mở nó một cách linh hoạt.
Tôi đã chuẩn bị từ mấy hôm trước, giấy vệ sinh tôi thấm nước, nặn nó tạo thành hình trụ dài như viên phấn, sau đó phơi, sấy thật khô, sau đó dùng keo con voi nhỏ vào đó nó sẽ cứng ngắc, thành phẩm tôi có một “cái chốt” để lấp vào cái lỗ đã khoan, có thể đóng hoặc mở để kết nối tầm nhìn sang phòng em Linh được. Cuối cùng là ngụy trang cho hai đầu của “cái chốt” bằng cách cho vào 2 đầu chốt một ít keo dán khô, sau đó rắc cát phủ lên trên bề mặt.
Mọi thứ đã xong, giờ là lúc vận hành, nghiệm thu sản phẩm: Nhẹ nhàng đẩy “cái chốt vào lỗ, sau đó dùng 1 cây kim cậy nó ra. Tuyệt vời, cái chốt vừa khít với lỗ khoan, lại có thể tháo ra lắp vào một cách linh hoạt. Công tác chuẩn bị đã xong, giờ chỉ cần chờ đợi diễn viên đóng phim để chiêm ngưỡng thôi.
Vào một ngày cuối tháng 8, năm học mới lại bắt đầu, tôi đem theo những nhắn gửi từ ba mẹ trở lại thành phố bắt đầu năm thứ hai đại học, năm đầu đại học khá nhàm chán và không có gì quá nổi bật.
Sang năm học mới tôi rất háo hức và kỳ vọng sẽ có những thay đổi trong cuộc sống của bản thân mình.
Như mọi năm bắt đầu một kỳ học mới chúng tôi sẽ đăng ký tín chỉ, được thực hiện trước khi vào học để sinh viên lựa chọn thời gian học, chọn giáo viên, phân lớp học. Cổng thông tin đào tạo của nhà trường sẽ mở vào ngày mai và chúng tôi sẽ tiến hành chọn lớp.
Ngay trong buổi tối trên FB các thành viên trong lớp đã thảo luận rôm rả, rủ nhau học lớp này lớp kia. Hầu hết các môn đều biết hoặc có biết chút ít thông tin về giáo viên nên tôi đã có định hướng về chọn giáo viên để học.
Buổi sáng 8h, cổng thông tin đào tạo đã mở, nhóm Facebook vẫn còn rôm rả chuyện chọn lớp, rồi cán bộ lớp hỏi thông tin của thằng A thằng B loạn cả lên vì từ hôm qua đến giờ không liên lạc được, tình hình chiến sự càng ngày càng nóng vì tình trạng lag càng lúc càng tệ hơn, web nhà trường quay tít mù.
Riêng tôi khá thong thả, với tâm lí kiểu gì mà chả đăng ký được nên bẻ lái sang làm vài ván game trên laptop giải trí đã. 11h quay lại thì tình trạng lag đã được cải thiện, việc đăng ký tiến hành tương đối suôn sẻ với vài thao tác đăng nhập bằng mã sinh viên với mật khẩu và tích tích xong ấn HOÀN THÀNH là được.
Xóm trọ tôi gồm có 5 phòng, theo quy hoạch của bác chủ nhà thì dự định sẽ xây 3 dãy trọ, nhưng sau này lại tính toán lại, để dành phần đất còn lại xây cho anh con trai cái nhà sau khi lấy vợ. Phòng đầu tiên là của Thùy Linh cùng khóa với tôi, tiếp đến phòng 2 là phòng tôi, tiếp là phòng chị Thủy, kế đến phòng anh Nam, cuối cùng phòng chị Thùy.
Buổi tối, cả xóm rủ nhau đi trà đá, chém gió, làm quen với nhau. Thật ra làm quen thì cũng không đúng lắm mà là ra mắt thành viên mới của xóm là Thùy Linh thì đúng hơn, 4 phòng còn lại thì chúng tôi đã ở đây 1 năm trước đó rồi.
Thùy Linh học khoa Toán, cùng khoá với tôi, dáng người cân đối, chiều cao khoảng hơn 1m60, gương mặt thanh tú, nổi bật là đôi mắt to long lanh, ướt át, rất thu hút, khi nói chuyện Thuỳ Linh hay nghiêng đầu lắng nghe, một điều đáng buồn là Linh đã có người yêu học trường VT, cách trường tôi khoảng 7km. Mấy anh em trong xóm chém gió rôm rả trên trời, dưới bể, hướng dương chất cao như núi. Tôi ngồi cạnh Thuỳ Linh, mùi sữa tắm thơm ngát, một cơn gió nhẹ thổi bay tóc em vờn qua đôi má tôi làm tôi ngây ngất.
Sáng thứ 2, buổi học đầu tiên, là ngày quần hùng hội tụ sau bao tháng ngày xa cách, từ đây team bóng đá, team Đế Chế, team Liên Minh, hội chị em, hội bà Tám hóng hớt, hội ăn vặt, hội ngủ gật, hội chia sẻ kiến thức tình cảm… hình thành. Còn hội học nhóm thì không ai vội mà thành lập cả, đầu kỳ cứ ăn chơi đã, cuối kỳ thi lúc đó mới bắt đầu chạy bục mặt.
Sau buổi học những gương mặt hớn hở cười nói đi ra khỏi lớp với một tâm thế phấn chấn lạ kỳ, mà trước đó họ đang ngáp lên ngáp xuống như một con nghiện thèm thuốc, đâu đó vọng lên tiếng hẹn hò học nhóm buổi chiều: “Chiều 2h tại quán Hiếu Game nhé”.
Sau một vài năm chơi game, tôi đúc kết được chân lý, nếu muốn giỏi việc gì đó thì: Đầu tiên bạn phải có năng khiếu, tiếp theo bạn phải nghiêm túc luyện tập việc đó lặp đi lặp lại hàng ngàn lần. Thành quả: Bạn là Cao thủ trong giới Gamer của xóm. Hoặc thành quả sẽ là chơi 1000 trận vẫn mãi là con gà (Noob), do không bao giờ sử dụng cái đầu để chơi game.
Đến ngày thứ hai lên lớp, tôi và chúng bạn đã quen dần với không khí lớp học, tập chung hơn, chỉ cá biệt mấy ông thức khuya chơi game thì vẫn cứ đêm cày ngày ngủ như thường. Buổi chiều làm một số bài tập, lướt web, đọc sách đã đến 5h chiều, oể oải đứng dậy dụi mắt thẳng tiến phòng vệ sinh vì mót đi tiểu lắm rồi.
Ra khỏi phòng, xóm trọ trống trơn cửa khóa chặt, không có ai hết. Đi gần đến nhà vệ sinh thì chị Thùy bỗng đi ra từ phòng tắm, cả hai chạm mặt nhau không khí bỗng trở nên ngượng ngùng, bởi mọi hôm tắm xong chị Thuỳ ăn mặc đầy đủ, chỉnh tề lắm rồi mới ra khỏi phòng tắm.
Hôm nay thấy quấn mỗi khăn tắm màu trắng, phía trên bao bọc một nửa bộ ngực kéo xuống dưới đến một nửa đùi, trên cổ, trên mặt vẫn còn đọng lại những giọt nước li ti, kết hợp với ánh nắng chiều, làm cho cả thân người chị như long lanh huyền ảo.
Cả người tôi cứng đờ, đi qua chị, mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm làm cho tôi cảm giác như đang phê pha ở một chốn bồng lai tiên cảnh nào đó, chị nhanh nhanh đi ngang qua, khăn tắm bị móc vào xe đạp, bị kéo lên 1 đoạn, ôi cái đùi miên man của chị càng lộ rõ hơn, nhưng bằng cách thần kỳ nào đó khăn tắm vẫn ôm chặt lấy cơ thể ấy.
Đang định mở cửa phòng vệ sinh thì bỗng aaa…. Một tiếng, quay mặt lại thấy toàn thân chị trần truồng không một mảnh vải, cái khăn tắm màu trắng đã nằm bẹp dưới đất, tôi hoảng hốt, mắt chứ A mồm chữ O, toàn thân tôi như cứng đờ, thị giác hoạt động tối đa thu vào trong não toàn bộ quang cảnh trước mặt, toàn thân chị nước da bánh mật, khỏe khoắn phần bụng thon gọn, tô điểm bằng cái rốn nhỏ xinh, nhanh như cắt chị cúi người lụm nhanh cái khăn tắm quấn lại trên người, trong khoảnh khắc đó ánh mắt tôi tia ngay xuống phần dưới, cặp mông to tròn của chị ở tư thế cúi người hiện lên đầy gợi cảm, lúc đó trong đầu nghĩ ngay rằng: Được một lần vuốt ve nó thì hay biết mấy.
Bỗng nhiên một màu đen hiện lên phía trước làm tôi choáng váng, giống như một người đang đi lạc giữa sa mạc thiêu đốt, đột nhiên nhìn thấy ốc đảo, nổi bật giữa sa mạc khô cằn, tôi nuốt nước bọt cái ực, cổ họng khô khốc. Nổi bật, thực sự nổi bật, cả cơ thể uốn lượn đột nhiên hiện lên 1 đám cỏ non đen nhánh, tươi mơn mởn. Chị luống cuống mở cửa phòng chui tọt vào trong đóng cửa cái rầm… tôi thì vẫn bất động tồng ngồng người cứng đờ, thằng cu em nó đội quần lên tư thế hiên ngang kiểu “cho em nhìn với”.
Lần đầu tiên trong đời thực tôi được thấy một cơ thể trần truồng gần đến vậy, những bộ phim AV làm sao so sánh được cảm xúc thực khi đứng gần một người con gái đang phơi trọn vẻ đẹp trước mắt chứ. Lúc đi tè thằng cu em vẫn cứng ngắc, lôi mãi nó mới ra, đi tiểu những tia nước nhỏ đi so với bình thường, giải quyết xong cảm thấy khoan khoán vì trút bỏ được gánh nặng, trở về phòng lại nằm bẹp trên giường tim vẫn còn hơi loạn, lòng vẫn không thôi cảm thán: “Đẹp quá”.
Nằm một lúc nghe thấy tiếng dép xoẹt xoẹt, chắc ông Nam ổng tan học về, một lúc sau ông gọi í ới:
“Nguyên ơi, đi chạy bộ e ei”
“Không, hôm nay em không đi đâu”
“Chán thế, để sang rủ mấy ông xóm bên kia vậy”
“Vâng”.
Nằm một lúc lâu, tôi mò dậy gửi một tin nhắn qua Messenger: “Em không nhìn thấy gì đâu nhé”. Đầu bên kia chị đang online, dấu “…” nháy liên tục vì chị Thùy đang soạn tin nhắn trả lời tôi, đợi mãi vẫn là dấu “…” nháy liên hồi, chị đang soạn tin trả lời nhưng chắc vẫn đang ngượng ngùng, do dự không biết trả lời tôi như nào. Mãi đến tối chả có tin nhắn phản hồi, thành ra tin nhắn của tôi ở trạng thái “Đã xem” và người xem không có ý kiến gì. Bị bơ luôn.
Sáng sớm hôm sau, dậy đã không thấy chị Thuỳ đâu cả, chắc ngại chạm mặt tôi nên chị dậy sớm rồi lên lớp luôn rồi.
Trước khi vào giờ học, lớp trưởng thông báo: Để chào mừng ngày khai giảng 5/9 sắp tới khoa ta sẽ đóng góp một số tiết mục văn nghệ chào mừng ngày khai giảng. Vì là năm thứ 3 nên ngày khai giảng sẽ cử ra một số đại diện của ban cán sự lớp và một số thành viên dự khai giảng, chứ không cần phải cả lớp đi (Chủ yếu là mấy em năm nhất dự thôi).
Mọi lần văn nghệ tôi đều tìm lý do hoặc trốn không đi tập vì tôi biết giọng ca vàng của mình sẽ làm cho các khán giả tặng vài đôi dép vào mặt, mặc dù được lớp phó động viên rằng cứ đi đi cho đẹp đội hình. Lần này tôi có dự cảm chẳng lành lần này sẽ có trong đội hình văn nghệ. Khi lớp trưởng đọc danh sách, tôi nín thở chờ đợi, nhưng kỳ tích lại xuất hiện, đến tên người cuối cùng vẫn không có tôi, tuyệt vời.
Chưa vui mừng được bao lâu thì lớp trưởng lại công bố tiếp: Cũng là để chuẩn bị cho khai giảng, tất cả các khoa sẽ cử ra một số sinh viên khác ngoài những người đã có trong tiết mục văn nghệ của các khoa, tập dượt một tiết mục khai mạc, số lượng diễn viên lớn. tiết mục này sẽ tập riêng để không bị trùng lịch tập với các khoa và để tiết kiệm thời gian vì ngày khai giảng đã cận kề rồi. Cuối tuần này, thứ 7, 8h sáng những người có tên sau tập trung tại nhà A1 để họp đội văn nghệ của trường…..Khải Nguyên….
Xong đời, tên tôi có trong danh sách văn nghệ của Trường luôn, ở khoa còn quen người nọ người kia đi còn đỡ ngại, lần này cho đi văn nghệ của Trường luôn thì hay rồi, chả quen ai với trốn thế méo nào được.
Tan trường với tâm thế oể oải, vì cái vụ văn nghệ này khá tốn thời gian và tập cuối tuần nữa nên coi như cả tuần chả có ngày nghỉ, có khi phải tập cả buổi tối để thành thục động tác, ghép nhạc các kiểu nữa. Nghĩ đến thôi đã thấy mệt hết người.
Buổi chiều chẳng có tâm trí mà học với hành, lại làm vài ván game. Tối đến trằn trọc mãi, cay cú không thể nào ngủ nổi. Bỗng có tiếng xe tay ga RBL đi vào xóm trọ, tôi thì cực kỳ dị ứng với tiếng động cơ của RBL vì nó quá ồn. phòng 01 có tiếng mở cửa chắc Thuỳ Linh với bạn nó hoặc ai đó đưa về. Một lát sau phòng Linh có tiếng động lạ, tiếng kẽo kẹt ~~~ liên hồi, rồi đến tiếng nhóp nhép…
mắt tôi sáng ngời, tim tôi bắt đầu đập mạnh, tôi nhẹ nhàng rời giường, nhẹ nhàng áp má, bịt tai kia lại, nghe ngóng tiếng từ bức tường đối diện, nói thật tôi khá mê bộ môn nghe lén này, nó còn kích thích hơn cả việc xem mấy bộ phim cấp 3 trần trụi, mặc dù chỉ là âm thanh nhưng cái làm tôi kích thích là trí tưởng tượng phong phú của mình, với cách vách là âm thanh thực tế sống động, mà ở các bộ phim tôi xem không thể nào đem lại được.
Đầu óc tôi như đang nhảy múa, điên cuồng tưởng tượng ra khung cảnh phòng bên cạnh, có thể là người yêu hoặc một thằng nào đó hoặc một ông chú đã có vợ nào nó đang điên cuồng cùng Thuỳ Linh làm tình.
Cuộc mây mưa kết thúc, tôi lại nhẹ nhàng mò trở lại giường, đến lúc này tôi không chịu nổi nữa chuyện của chị Thùy với hiện tại làm tôi như muốn nổ tung, đành quay tay 1 nháy giảm bớt dục vọng đang quá mạnh mẽ trong người mình. Cùng lúc đó có tiếng khởi động xe RBL rồi hắn phóng vù đi trong màn đêm.
Sáng hôm sau tôi thức dậy, việc đầu tiên là nhòm ngó vào bức tường sát phòng Thuỳ Linh, tôi đang cố tìm ra một khe hở, hoặc một điểm yếu nào đó để tôi có thể đục một lỗ nhỏ sang phòng Linh, nhìn ngang, ngó dọc, chả tìm ra một tia hi vọng nào thông sang đó cả, bởi vì bức tường tương đối dày, giả sử tôi khoan được một lỗ sang phòng Linh đi chăng nữa thì Linh sẽ phát hiện ra ngay thôi, lúc đó thì ôi thôi bẽ mặt, chắc chỉ có nước bỏ học.
Đến chiều, đang say mê nghiên cứu bộ môn Liên Minh Huyền Thoại, thì bỗng có tiếng Thuỳ Linh í ới gọi. “Nguyên ơi! Có nhà không? Tớ nhờ tí”
Tôi: “có, đang chơi LOL”, Linh đi sang phòng tôi: “Tớ mới mua cái giá sách mới, loay hoay mãi không treo lên được, cậu sang giúp tớ một chút được không?”
Hôm nay Linh búi tóc, lộ ra cái cổ trắng ngần, ở nhà sinh viên nữ chả bao giờ trang điểm, nhưng chính vì không trang điểm nên tôi có thể thấy được vẻ đẹp tự nhiên trên khuôn mặt của Thuỳ Linh. Thuỳ Linh là một người rất biết cách ăn mặc, áo thun bó sát và một chiếc quần thể thao, cả người Linh toát lên phong cách trẻ trung, tự tin và thu hút.
Chạy sang phòng Thuỳ Linh thì thấy phòng bài trí khá ngăn nắp, gọn gàng, dưới nền là khung sắt để treo giá sách, một vài cái đinh với một cây búa, chắc mượn được của bác chủ nhà. Trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý tưởng.
Tôi: “Cái giá sách này mà để nhiều sách lên thì sẽ rất nặng linh ạ, nếu dùng đinh tớ e là nó không giữ được, đến một lúc nào đó nó sẽ sập xuống thôi, với cả dùng đinh đóng khó lắm, nếu đóng vào phần gạch bên trong nữa nó còn chả vào, nứt tường ra nhìn xấu lắm”.
Linh: “Thế thì phải làm sao, hay là phải khoan vào”.
Tôi: “Bác chủ nhà kiểu gì chả có cái khoan điện, còn vít với tắc kê nhựa thì mình tự mua lấy thôi, cậu chạy vù ra quán đồ điện nước hoặc quán bán đồ sắt hỏi kiểu gì chả có. Đợi tí tớ chạy lên hỏi bác chủ nhà xem có khoan không đã nhé”.
Tôi phi như tên bắn lên nhà bác chủ nhà trọ.
Tôi: “Bác ơi, nhà mình có cái khoan cầm tay không ạ, cái Linh nó muốn lắp cái giá sách bác ạ”.
Bác chủ nhà: “Nhà bác có, nhưng tháng trước nó bị hỏng rồi”.
Mặt tôi lúc đó như một đứa trẻ đợt tết đang ăn mừng vì được vài triệu tiền lì xì, bỗng bị mẹ lấy mất với lí do: Để mẹ giữ hộ.
Tôi: “Vâng, cảm ơn bác”. Rồi lết cái xác đi về, được nửa đường thì bác í ới gọi lại.
Bác chủ nhà: “Bác quên mất hôm vừa rồi nhà bác cũng treo mấy cái móc quần áo, có mượn tạm của anh Lâm nhà gần đây thôi, nhưng trả rồi, thế có mượn nữa không?”
Tôi mặt lại dạng ngời như bóng đèn Rạng Đông 120w: “Có, có chứ ạ”.
Bác chủ nhà: “Thế mày đi theo Bác”.
Tôi: “Vâng ạ”.
Bác chủ nhà: “Lâm ơi, có nhà không”.
Nhà anh Lâm cách nhà trọ chúng tôi vài dãy nhà, ngôi nhà 2 tầng được thiết kế khá đẹp, nổi bật giữa những ngôi nhà ở đây.
Một anh tầm khoảng 30 tuổi đi ra.
Anh Lâm: “Chú Định ạ, đi vào trong nhà uống nước chú”
Tôi: “Em chào anh”.
Bác chủ nhà: “Thôi để khi khác, cháu đây là người thuê trọ nhà chú, sang nhà cháu muốn mượn cái khoan nhà mình một chút, của nhà chú hỏng vẫn chưa mua cái mới”
Anh Lâm: “vâng, thế chú đợi cháu chút nhé, hay là chú và em vào trong nhà uống nước đã”.
Bác chủ nhà: “Thôi, chú đợi ở đây cũng được”.
Anh Lâm cũng đi ra với một cái hộp chuyên dụng để đựng máy khoan, và đưa cho tôi, cảm xúc tôi lúc đó giống như ngày Vía Thần Tài được mẹ tặng cho vài chỉ vàng lấy hên vậy.
Mang được cái khoan về lòng tôi vui phơi phới. “Ta đi trong muôn ánh sao vàng, rừng cờ tung bay. Rộn ràng bao mê say những bước chân dồn về đây”
Tôi: “Linh ơi, tớ mượn được cái khoan rồi nè, kaka”
Linh: “Khiếp đi đâu lâu thế?”
Tôi: “À, cái khoan này là mượn của một anh gần đây, cái khoan của bác chủ nhà bị hỏng rồi”
Linh: “Vậy được rồi, tớ chạy đi mua…mua cái gì nhỉ”
Tôi: “Bảo chủ quán bán cho loại vít, tắc kê cho mũi khoan Phi 8 nhé, có 8 lỗ tất cả, mua dự phòng thêm vài cái nhé”
Linh lẩm bẩm: “Vít, Tắc kê phi 8, vít tắc kê phi 8…”
Tôi bắt đầu đo đạc, đánh dấu các vị trí cần khoan. Đánh dấu xong tôi bắt đầu lắp mũi khoan dài nhất và cắm điện, tiếng động cơ điện gầm rít làm tôi thích thú nhìn vào vị trí khoan, mũi khoan đầu tiên không phải ở các vị trí đã đánh dấu mà nằm hẳn về bên phải cách vị trí đánh dấu khoảng 7cm. Tiếng động cơ điện gầm rít, tôi đang rất tập trung vào vị trí khoan, trên mặt đang cười một nụ cười đen tối. Tôi không để ý ngoài cửa bác chủ nhà đã đứng đó từ bao giờ.
Bác hàng xóm: “Có cần tao giúp một tay không”
Tôi giật mình, cố trấn tĩnh nói: “Dạ không cần đâu ạ, cái này cháu làm được”
Bác chủ nhà: “Thế cũng được, thanh niên phải thế, tao đi chạy bộ đây”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngó ngó bác chủ nhà đi xa rồi bắt tay vào khoan, sử dụng mũi khoan dài nhất có trong bộ đồ, động cơ lại gầm rít, khói bay mù mịt, tôi chỉnh góc khoan sao cho nó chếch về bên trái và hơi hơi chếch xuống dưới chứ không để thẳng tưng, vì ở vị trí này cao quá đầu tôi luôn, nếu khoan thẳng nhìn từ phòng tôi sang coi như chỉ nhìn thấy bức tường đối diện. cảm giác mũi khoan dài đã thông sang phòng tôi, tôi lại ngó ra ngoài sợ bị ai đó phát hiện, thay mũi khoan ngắn vào khoan các vị trí đã đánh dấu. xong việc tôi gom lại bụi, đá dưới nền nhét vào lỗ khoan sâu đầu tiên thông sang phòng tôi, cẩn thận nhét từng chút một đến khi hố khoan gần đầy chỉ để lại một hố khoan nông.
Nhìn lại thành quả của mình, tôi cười nụ cười đầy đen tối, tưởng tượng cái khoan mình đang cầm giống như một người lính vừa cầm khẩu AK47 bắn hàng loạt đạn: Tằng tằng, tằng tằng, tằng tằng… đầy chuẩn xác, kẻ địch chết như ngả dạ.
đúng lúc đó Linh đi mua vít với tắc kê nhựa trở về. tôi loay hoay một lúc cuối cùng cũng lắp xong, người nhễ nhại mồ hôi.
Linh hỏi: “Ủa, còn 1 cái lỗ khoan này là sao Nguyên?”
Tôi: “À, lỗ khoan đó lúc đầu chưa “đúng tư thế” nên nó hơi lệch với cả tớ căn nhầm chiều dọc sang chiều ngang ấy mà, để lấy 1 cái tắc kê nhựa đóng vô đó, khi nào cần dùng đến thì đóng vít vô.”
Linh cười cười, khuôn mặt kèm theo một nét ranh ma: “Ra vậy”
Nhân lúc Linh không để ý tôi nhanh trí cắt bỏ phần đầu Tắc kê nhựa để tạo lỗ thông có thể nhìn thông qua đó, rồi nhanh chóng đóng vô lỗ khoan. Tôi tự nhủ nhờ có “Thiên thời, địa lợi, nhân hòa” coi như đã hoàn thành giai đoạn khó nhằn nhất của kế hoạch. Nhìn ngắm chiến lợi phẩm của mình một cách hoàn mỹ.
Lỗ khoan đó nằm gần đỉnh của giá sách, độ cao khoảng 1m75, được khoan thông sang nhà tôi. Từ vị trí phòng tôi có thể nhìn xuyên tường và thấy cánh cửa phòng Linh (trong trường hợp Linh ở nhà và mở cửa) cửa sẽ che đi lỗ khoan đó, trường hợp này coi như bỏ không nhìn thấy gì. Nhưng nó lại có ích bởi vì ban ngày sáng rõ mọi người sẽ để ý đến lỗ khoan đó. Mà lúc Linh mở cửa thì làm gì có truyện gì để phải nhìn lén cơ chứ. Lúc đó thì cứ đi thẳng sang nhà nó mà nhìn.
Vị trí đó tôi cực kỳ tâm đắc và hài lòng:
Thứ nhất: ở vị trí cao Linh hoặc ai đó không thể nhìn thấy bên trong lỗ tắc kê có gì, vả lại có nhìn đi nữa thì cũng chỉ thấy một mảng đen nhánh sâu hun hút, vì tôi đã bịt từ đầu kia rồi. Với cả sẽ không có ai rảnh tay táy máy nghịch ngợm ở vị trí cao như vậy.
Thứ hai: vị trí này sẽ không ai mảy may nghi ngờ sự bất thường của lỗ khoan kỳ dị đó. Bởi vì giường của Linh nằm ở ngay bức tường sát vách phòng tôi. Mà lỗ khoan lại ở vị trí cao chót vót trong bức tường đó, thành ra nếu muốn nhìn trộm giường ngủ qua lỗ khoan đó là không thể.
Có người sẽ thắc mắc: Ủa, vậy cái lỗ đó chỉ để nghe lén cho chân thực hơn thôi à?
Tôi là một người cầu toàn và luôn khao khát sự hoàn hảo, một người tương đối tỉ mỉ và thận trọng trong mọi việc, mặc dù học hơi ngu nhưng luôn cố rèn luyện trí não để có một tư duy toán học logic. Tôi luôn nghĩ: Mọi vấn đề trên đời này đều có rất nhiều cách giải quyết, quan trọng là bạn phải biết sử dụng chất xám trong mọi việc.
Ở trường hợp này, vì để bảo vệ mình một cách an toàn nhất, không bị phát giác, phải cần có một điều kiện nữa: Góc nhìn của tôi cần có một vật hỗ trợ nữa đó là: GƯƠNG. Một phát minh vĩ đại từ thời xa xưa.
Thời phong kiến Trung Quốc họ đã biết sử dụng đồng hoặc hợp kim của đồng để chế tạo gương, nếu để ý một chút thì trong các bộ phim cổ trang của Trung Quốc sẽ thấy phụ nữ hay soi những chiếc gương màu vàng vàng, chính nó đó, hình ảnh không được “trong” cho lắm. Còn tuyệt nhiên tôi chưa bao giờ thấy phái mạnh thời đó sử dụng gương, bởi vì họ bận đi chiến tranh, chiếm lãnh thổ hoặc tu luyện một môn phái ma quái nào đó mà theo mô phỏng lại trên phim ảnh cổ trang các nhà sản xuất phim đã kĩ sảo hóa hình ảnh khiến cho những cái đầu đầy trí tưởng tượng hoang đường của các mọt phim cổ trang mê như điếu đổ. Ấy thế là tôi nói phim cổ trang hồi tôi còn là học sinh (Tây du kí, Thủy Hử, Tam Quốc, Võ Lâm, Thiên Long Bát Bộ…) đến thời điểm hiện tại phim cổ trang TQ càng ngày càng dở ẹc, diễn viên thì đẹp đấy, trang phục xịn đấy, kĩ sảo thì phát triển đấy nhưng chỉ đóng cho các thiếu nữ tuổi đôi mươi xem mấy bộ phim ngôn tình cổ trang. Tôi thấy chướng mặt vô cùng, nhạt toẹt.
Thời kỳ hiện đại kỹ thuật tráng gương đã được phát triển, và gương được ứng dụng phổ biến trong đời sống.
Trở lại với cái Gương của phòng Linh, một chiếc gương hình chữ nhật được treo cao khoảng 1m65 chiều dài đâu đó vào khoảng 25x35cm, tôi đã tính toán hướng đi của mũi khoan để tạo thành góc nhìn với chiếc gương, phản chiếu hình ảnh của chiếc giường phòng Linh. Hi vọng tính toán của tôi là ăn khớp. Tôi đã có ý tưởng về chiếc gương lớn hơn, nhưng sẽ phải chờ thời cơ thích hợp mới triển khai được.
Mọi việc đã xong, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi nhẹ, xin lỗi tổ tiên, Cháu không dùng gương vào nghiên cứu khoa học, phát triển văn minh nhân loại mà lại ứng dụng gương vào việc đen tối và đầy tội lỗi này.
Mọi thứ đã xong, Linh dọn dẹp, tôi mang máy khoan đem trả anh Lâm, đến cửa ngó chả thấy ai tôi gọi vọng vào. Thì thấy giọng của một chị gái đáp lại nói tôi mang vào bên trong nhà kho cất giúp chị, chồng chị mới đi tập thể dục, tay chị đang cầm đồ nấu ăn nên không tiện cầm vào.
Trước mặt tôi là một chị kính cận, chắc lớn hơn tôi vài tuổi, mặc một áo ngắn tay cổ chữ V, quần dài đồng màu, gương mặt toát lên vẻ tri thức, thông minh, tóc xoăn sóng lơi, đen nhánh dài đến ngang lưng, đang lọ mọ trong phòng bếp, thấy tôi vào chị cười.
Tôi mở lời trước: “Em chào chị, chị ơi cái máy khoan nhà mình thường để ở chỗ nào trong kho ạ?”
Chị: “Chị cũng không rõ đâu, em cứ để tạm trong ấy, lát nữa chồng chị về, chị bảo chồng chị cất lại cho”
Tôi: “Vâng ạ”. Cất tạm cái khoan trong kho tôi đi ra.
Trở ra tôi nói tiếp: “Em cảm ơn nhà mình đã cho em mượn máy khoan nhé”
Chị tinh nghịch: “Thế em định trả công nhà chị như thế nào đây?”
Tôi ấp úng: “Công ạ, cái này, cái này…” cả người tôi đơ ra không biết trả lời như nào.
Chị cười: “Chị đùa thôi, công cán gì đâu, mà em học trường VY đúng không? khoa nào vậy?”
Tôi: “Em bên khoa Kinh tế, khóa 46 ạ.”
Chị: “Ohh, vậy hả”
Tôi tò mò: “Chị cũng học trường VY ạ”
Chị: “Không, nhưng có chút liên quan”
Tôi: “Liên quan như nào ạ”
Chị: “Từ từ rồi em sẽ biết thôi!”
Tôi cảm ơn rồi chào chị rồi đi về, cũng không giới thiệu tên với hỏi tên chị. “Từ từ rồi em sẽ biết thôi”, như câu nói của chị lúc nãy. Không có gì phải vội.
Trên đường về tôi nghĩ lại cái câu mà chị bảo “Thế em định trả công nhà chị như thế nào đây?”.
Tôi thầm nghĩ: Trả công cho nhà chị thì khó chứ trả công cho riêng chị thì dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng em, úp mặt vào ngực chị em cũng làm.
Trở lại phòng, tôi vội vàng đóng cửa, nhanh chóng thu dọn một ít bụi rơi vãi xuống nền đất, bịt kín và ngụy trang cho cái lỗ trên tường. Chờ khi Linh không ở phòng, tôi mới có thể tiến hành bước tiếp theo. Đêm khuya tôi trằn trọc mãi không ngủ được, buổi sáng tôi cố lết cái xác ra khỏi giường ngáp ngắn ngáp dài. Đến lớp tôi trốn xuống dưới bàn cuối cùng, nơi tập trung những thành phần bất hảo như: Game thủ hay buồn ngủ sinh hoạt múi giờ Châu Âu, dân “Anh Chị”, sinh viên hiếu học được anh chị/bạn bè trao tặng học bổng theo ngày (Đi học hộ)…
Hôm nay tôi được vinh dự ngồi cạnh 1 thằng sinh viên hiếu học như vậy, sau một hồi đấu tranh trên tinh thần dọa dẫm tên này khai buổi này hắn được 100k tiền đi học hộ. đang chém gió vui vui với nó thì lúc đó giáo viên môn Tiếng Anh đi vào lớp.
Cả đám con trai bỗng nháo nhác ồ lên, tất cả lớp học đứng dậy, mọi con mắt đều đổ dồn về phía bục giảng, dõi theo một thiên thần đang bước đi từng bước trên bục giảng, nàng cao khoảng 1m68, gương mặt thanh tú, sống mũi dọc dừa trên đó là cặp kính cận, tóc xõa rẽ ngôi, nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, kèm theo một chân váy bút chì ngang gối, tôn lên dáng người cân đối hoàn hảo, eo thon gọn, hông nảy nở, chân mang giầy nữ bít mũi gót thấp. cả người nàng toát lê vẻ trang nhã, lịch sự.
“Good morning class”
“Good morning teacher”
“Sit down, please”
“Hello class, my name is Ngọc Lan this semester I will be teaching this class, I….. Anyone have question for me”
Vài ông môi mấp máy, chắc đang định nói gì đó, nhưng có thể với vốn Tiếng Anh ít ỏi, hẳn là không đủ tự tin đứng lên hỏi, hoặc là sợ đặt câu sai giống tôi ^^. Bỗng có một thằng nào đó bạo gan đứng lên hỏi: “Are you married?”
“Yes, I have been married for 2 years” Cô dơ tay lên có đeo nhẫn ở ngón áp út.
Cả lớp lại Ồ lên.
Tôi thì ngẩn người, đầu óc quay cuồng, nhìn cô giáo và suy nghĩ: Cô giáo nhìn rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi?
Đầu óc tôi trống rỗng. Buổi học cảm giác trôi đi quá nhanh, cô giáo cúi xuống viết bảng, lúc viết từ mới, nàng xóa bảng, cơ thể lay động, cảm giác bộ ngực của nàng đong đưa rung rinh.
Đám đực rựa lớp tôi, đến lúc tan lớp vẫn luyến tiếc không rời lớp. chắc chúng nó cũng giống tôi, cả người lâng lâng, cứng đờ, hoặc là chúng nó đen tối, một số không dám đứng dậy ra khỏi lớp, mọi khi tan lớp là chúng nó chạy như bay ra ngoài rồi.
Đám đực rựa lớp tôi, đến lúc tan lớp vẫn luyến tiếc không rời lớp. chắc chúng nó cũng giống tôi, cả người lâng lâng, cứng đờ, hoặc là chúng nó đen tối, một số không dám đứng dậy ra khỏi lớp, mọi khi tan lớp là chúng nó chạy như bay ra ngoài rồi.
Đến những tiết tiếp theo trong đầu tôi cứ quanh quẩn những suy nghĩ về cô giáo Tiếng anh, nguôi ngoai được một lúc lại nghĩ đến cả Thuỳ Linh nữa, những người phụ nữ quanh tôi sao quá xinh đẹp mà tôi lại bất tài, vô dụng, làm sao để một lần có được họ đây. Nghĩ đến Thuỳ Linh, tôi lại nhớ đến lỗ khoan chưa được xử lý, đầu tôi xoẹt một cái, đúng rồi, đúng rồi, cô giáo là chị gần xóm trọ mình, Hôm mượn cái khoan.
Đến ngày thứ bảy, tâm trạng tôi chán ngắt, vì chưa đục tường được, thứ nửa, lại phải đi tập văn nghệ.
Lết cái xác đến trường, chỉ là hôm nay nhẹ hơn, vì không phải mang sách vở gì hết. đi tay không đánh giặc, may có thêm mấy thanh niên quen quen ở khoa nữa, không thì cũng ngại chết.
Không như mình tưởng tượng, vì là văn nghệ của trường nên toàn hàng zai xinh gái đẹp, Tôi thì thân hình cũng không đến nỗi nào, mỗi tội giọng hát vàng của tôi quá triển vọng, đấy là cái vòi hoa sen nhà tôi nói vậy.
Gần đến 8h, bỗng có một người xuất hiện làm tôi rất bất ngờ, không biết cô Ngọc Lan đi đâu, mà thấy tiến đến chỗ chúng tôi. Tôi đoán già đoán non, có khi cô Ngọc Lan đến hướng dẫn chúng tôi múa cũng nên. 8h mọi người đã tụ tập đông đủ, các thành viên trong ban chấp hành Đoàn trường và một chị hướng dẫn múa (hình như thuê bên ngoài).
Tiết mục này sẽ là biên đạo múa và một bài nhạc, dĩ nhiên tôi sẽ chỉ là diễn viên quần chúng, tức là đảm nhiệm một phần múa may quay cuồng mà thôi.
Đối với múa hát, thì hướng dẫn đám con trai múa là khổ nhất, bởi vì đám loi nhoi này người thì cứng đờ, động tác thì sau vài đường cơ bản là quên sạch, rất khó đào tạo, nên đối với nhóm nam số động tác sẽ ít và thiên về sức mạnh cơ bắp và hỗ trợ đội nữ múa nhiều hơn. Đấy là phải loại mấy ông hát hay ra, vì được luyện tập nhiều nên mấy ông hát hay cũng sành sỏi hơn chúng tôi.
Chị hướng dẫn và thầy cô phân công cụ thể từng nhóm để tập.
Bắt đầu tập với sự lóng nga lóng ngóng, làm cô Phó bí thư mặt đỏ bừng quát tháo đám con trai. Còn chị hướng dẫn thì khá kiên nhẫn hướng dẫn từng động tác (được trả tiền nó phải khác). Đám con trai loi nhoi diễn viên quần chúng khá khó bảo và không có tí tiến bộ nào.
Tập xong màn chạy ra mở màn, thì động tác khá đơn giản, chạy ra theo đúng đường rồi giơ tay, múa may một chút.
Tiếp đến một số động tác khó hơn, như bước đi, xoay người, đánh tay. Làm đám con trai cứ ngơ ngơ đứng rồi cười, động tác khá ngượng ngùng.
Còn 1 đội hát chính đội đấy một góc tập hát riêng.
Sau này tôi mới biết cô Ngọc Lan cũng giống tôi, hát dở ẹc, được cái từ nhỏ rất thích múa. Mới chuyển về trường công tác nên cũng muuốn tham gia một chút hoạt động để làm quen với mội trường và con người mới, trước khi còn là sinh viên, cô cũng rất hay tham gia các hoạt động đoàn thể là cán bộ đoàn của khoa, nên khoản múa may cô rất thích. Đúng là không ai hoàn mỹ cả, vừa hát hay, múa đẹp, lại giỏi giang nữa, thì còn gì là công bằng ở đời nữa.
Tiếp theo là đến phần kết hợp động tác giữa nam và nữ, biên đạo múa bắt đầu chia cặp, động tác sẽ là chạy vào 2 người đối mặt nhau, rồi nắm tay xoay xoay 2 vòng. Bước đi, nhún, kết hợp đánh tay rồi nam bế nữ lên cao.
Đội nữ thì học động tác nhanh không chịu được, múa lại dẻo, động tác thì chỉnh vài lần là chuẩn. Nhìn vào đội nam thì ối zồi ơi chán kinh khủng, mấy gã lù đà lù đù (bao gồm cả tôi), người cứng nhắc, chị hướng dẫn múa chỉnh hoài không được vẫn cứ sai. Cứ gãi đầu e lệ như gái mới về nhà chồng, rồi nhìn nhau cười. Đội nữ nhìn cứ hằn học.
Chính vì đội nữ múa dẻo là bản năng rồi, nên đội nữ động tác nhiều hơn đội nam gấp 2-3 lần. Đến lúc ghép động tác kết hợp Nam-Nữ thì lại càng khó.
Tôi được ghép cặp với một bạn nữ khá xinh, nhưng tôi không thể tập trung được, mà ánh mắt cứ nhìn cô Ngọc Lan mãi không thôi.
Về nhà tôi được thêm vào nhóm múa trên FB để thông báo lịch tập và trao đổi một số thông tin. Ngó qua phòng Thuỳ Linh thì không thấy em ở phòng, đến tối cũng không thấy về. Đây là thời cơ tốt để tôi hành động, đóng chặt cửa phòng, lấy ra một dây thép dài, cứng bắt đầu công cuộc khoét tường, dọn đường cho tầm nhìn sang phòng em Linh, tôi bẻ cong đầu dây thép, khéo léo kéo hết cát về phía phòng tôi, không được để cát rơi sang phòng em Linh được sẽ bị lộ ngay, dùng đèn pin điện thoại soi mói cẩn thận, tất cả cát đã được lấy ra, tuy nhiên chưa thể nhìn sang được vì bên kia tối om, tiếp theo sẽ phải ngụy trang cho cái lỗ đó và làm sao để có thể đóng mở nó một cách linh hoạt.
Tôi đã chuẩn bị từ mấy hôm trước, giấy vệ sinh tôi thấm nước, nặn nó tạo thành hình trụ dài như viên phấn, sau đó phơi, sấy thật khô, sau đó dùng keo con voi nhỏ vào đó nó sẽ cứng ngắc, thành phẩm tôi có một “cái chốt” để lấp vào cái lỗ đã khoan, có thể đóng hoặc mở để kết nối tầm nhìn sang phòng em Linh được. Cuối cùng là ngụy trang cho hai đầu của “cái chốt” bằng cách cho vào 2 đầu chốt một ít keo dán khô, sau đó rắc cát phủ lên trên bề mặt.
Mọi thứ đã xong, giờ là lúc vận hành, nghiệm thu sản phẩm: Nhẹ nhàng đẩy “cái chốt vào lỗ, sau đó dùng 1 cây kim cậy nó ra. Tuyệt vời, cái chốt vừa khít với lỗ khoan, lại có thể tháo ra lắp vào một cách linh hoạt. Công tác chuẩn bị đã xong, giờ chỉ cần chờ đợi diễn viên đóng phim để chiêm ngưỡng thôi.